Back

 
 


AI LÀ ANH CHỊ EM TÔI ?

Huynh đoàn Kitô Khuyết tật hành hương Vũng Tàu

(ngày 8 và 9-7-2008)

Thành Long

Sau nhiều ngày chuẩn bị và chờ đợi, HĐKT Kitô chúng tôi đă có chuyến hành hương sinh hoạt hè hai ngày 8 và 9/7/2008 tại Băi Dâu, Vũng Tầu. Chúng tôi tụ họp rất sớm tại nhà thờ Ba Chuông. Cha linh hướng Nguyễn Trọng Viễn đă ra tận nơi tiễn đoàn và dặn ḍ mục đích của chuyến đi, như một cơ hội để chúng tôi hiểu và thông cảm với những khó khăn của nhau hơn. Cha muốn chúng tôi để tâm suy nghĩ và trả lời câu hỏi : Ai là anh chị em tôi ? V́ bận việc nên ngài phải đi sau.

 Đoàn xe khởi hành lúc 5 giờ 30. Trên xe có nhiều thành phần thuộc nhiều thế hệ. Chủ yếu là anh chị em trong huynh đoàn Chúa Kitô, một vài anh chị có con hay cháu theo phụ giúp, ngoài ra c̣n có thầy sáu Quí và thày Long ḍng Đaminh, bác Minh, cô Hiền và các anh chị t́nh nguyện viên. Như thế sĩ số của đoàn lên đến 150 người và phải chia thành ba xe. Đoàn chúng tôi đến Băi Dâu lúc 8 giờ 50 và được các sơ Mến Thánh Giá Cái Mơn niềm nở đón tiếp.

Chúng tôi phải mất một khoảng thời gian để xắp xếp chỗ ở, v́ số lượng người đông cũng như điều kiện đi lại của các anh chị khuyết tật. Thế nhưng, chẳng bao lâu tôi đă thấy lác đác có vài chiếc nạng và vài anh chị mù bám vai người khác từ từ bước xuống những bậc thang của băi biển. Các anh chị em t́nh nguyện viên làm việc thật tích cực. Họ cứ liên tục bế, khiêng từng người một. Vui vẻ, hăng say nhiệt t́nh, cả đoàn chơi đùa với sóng. Với một số anh chị, đây là cơ hội hiếm có nên phải tận dụng, chơi hết ḿnh, măi cho đến khi có hiệu c̣i ăn trưa mới chịu lên.

Nghỉ ngơi một lát, khoảng 2 giờ trưa, nắng c̣n gay gắt, chúng tôi lại chứng kiến cảnh các anh chị xếp hàng dọc, bám vai người đàng trước, bước từng bậc thang một xuống băi. Chỉ trong chốc lát gần như tất cả đều xuống nước. Lại vui đùa say sưa, kể cả khi trời đổ mưa, cũng chẳng ai chịu bỏ cuộc. Tiếng cười, tiếng nói của họ như muốn thi đua với tiếng sóng làm cho bầu khí băi biển càng thêm náo nhiệt. Có lẽ, mọi người muốn bỏ sang một bên tất cả những ǵ là tật nguyền để rồi chỉ c̣n nụ cười trên môi.

Ai đó đă thấy hai người mù tạt nước vào mặt nhau bao giờ chưa ? Với tôi, chiều nay lần đầu tiên tôi nh́n thấy. Hai bác khiếm thị đă rủ nhau thi tát nước, cuộc thi bất phân thắng bại v́ không ai sợ nước vào mắt và v́ nhiều khi tạt nước vào không khí. Vậy mà cả hai đều ra sức tạt nước vào đối thủ thật khí thế, khiến mọi người được một trận cười như nắc nẻ.

Chiều hôm nay, tôi không được tắm v́ nhận nhiệm vụ trông coi các em nhỏ. Bất chợt tôi thấy bác Hải đang ngồi trên chiếc xe lăn nh́n ra biển. Tôi lại gần hỏi chuyện : “Bác không xuống tắm à ?”

- Lạnh quá, tôi không dám xuống ?

- Bác có gia đ́nh chưa ?

- Tôi sống độc thân.

- Thế bác bị tai nạn lâu chưa vậy ?

Bác tâm sự : “Hồi tôi lên ba tuổi, mẹ tôi bế tôi đi chích, người ta chích vào gân nên tôi không đi được nữa. Tôi bị tật đă mấy chục năm nay rồi. nhiều lúc cảm thấy rất buồn và cô đơn. Được sinh hoạt trong cộng đoàn này tôi rất vui. Người ta bảo bán anh em xa mua láng giềng gần mà. Đến nơi đây có người để tâm sự, để chia sẻ. Tôi cảm thấy nơi đây như một gia đ́nh vậy. Có anh, có em. Bác nói tiếp : nh́n lên không bằng ai nh́n xuống ḿnh vẫn hơn nhiều người. Anh thấy đấy, nhiều người thương tật c̣n nặng hơn tôi nhiều, thế mà họ vẫn vui, th́ tại sao tôi lại phải buồn.

Lời nói của bác thật quí giá cho riêng tôi. Tôi thầm cảm ơn bác.

Đến 17 giờ 30 chúng tôi dùng cơm tối và đi dạo.

Những Giây Phút Linh Thiêng

Đúng 19 giờ, tất cả mọi người đă quây quần bên nhau trong nhà sinh hoạt của các D́ MTG Cái Mơn. Nơi đây thật lư tưởng cho anh chị em khiếm khuyết v́ không gian cũng như việc đi lại thật thuận tiện. Bầu khí căn pḥng trở nên thật rộn ràng do tiếng cười tiếng nói của mọi người. Buổi sinh hoạt tối nay chia làm ba phần : thứ nhất thi hát kế đến chia sẻ và cuối cùng là giờ cầu nguyện.

Trong phần thi hát, chúng tôi chia làm bốn đội. Thầy Quí dẫn chương tŕnh và anh Hà chơi dàn. Bốn đội, đội nào cũng muốn chiến thắng v́ thế cuộc thi đấu trở nên thật hấp dẫn. Những người c̣n lại tham gia bằng vỗ tay thật nhiệt t́nh.

Bước sang phần chia sẻ, bầu khí trở nên trầm lại. Có vẻ ai cũng muốn nói lên suy nghĩ của riêng ḿnh. Những ưu tư, những khắc khoải có lẽ đă chất chứa trong ḷng đă lâu. V́ thế, khi chia sẻ có những người đă nhỏ lệ.

Chị Thiên Đan

Và con tim vui trở lại

Chị Thiên Đan tâm sự với giọng nói nghẹn ngào. Chị nói : Tôi không phải là người có đạo. Đây là lần đầu tiên tôi được sinh hoạt trong một cộng đoàn như thế này. Tôi rất xúc động v́ những cử chỉ và sự quan tâm của nhiều người. Ở nơi đây, tôi cảm nghiệm được một bầu khí gia đ́nh, nơi mọi người cảm thông với nhau. Tôi cảm thấy thật hạnh phúc. Sau đó, chị hát tặng mọi người một bài hát của Trịnh Công Sơn : “Đừng tuyệt vọng ! Em ơi đừng tuyệt vọng”.

Hai em Trâm và Linh cũng lên chia sẻ. Hai em tự giới thiệu về ḿnh : Cháu tên là Trâm và em cháu là Linh. Cháu đi theo để phụ giúp bố. Khi mọi người hỏi tên bố, th́ hai em đă khóc và tâm sự : Trong chuyến đi này cháu cảm nhận được sự quan tâm của mọi người. Cháu biết Chúa luôn ǵn giữ mỗi người chúng ta. Và hai em đă hát tặng mọi người ca khúc của Đức Huy : “Và con tim đă vui trở lại”.

Chị Vũ Thủy phát biểu : "Tôi là người khiếm thị. Việc đi lại của tôi gặp nhiều khó khăn. Tôi được một em nhỏ dắt đi xuống những bậc thang của băi biển. Khi tôi phải lần từng bước xuống các bậc thang dốc tôi rất hoảng, rất sợ. Không biết đằng trước tôi có những thứ ǵ ? Và không biết tôi té lúc nào ? Nhưng biết có người dắt nên tôi an tâm. Chị nói tiếp : Giờ đây, tôi đă thật sự cảm và thấy được câu hỏi mà cha Linh Hướng nêu lên "Ai là anh chị em tôi".

Sau đó chị hát tặng cộng đoàn một bài hát tiếng Anh với nội dung: “Tôi yêu bạn tôi và bạn tôi yêu tôi. Bạn có thể khóc hoặc có thể cười nhưng tất cả nằm trong bàn tay của ngài, cám ơn thượng đế”.

Bác Hoàng Anh Bằng bị liệt cả hai chân và với giọng nói thều thào, thế nhưng trong những một bầu khí linh thiêng này, bác đă soạn và đọc một bài thơ tặng cho cộng đoàn. Bài thơ mang tên “Chung Lời Cảm Ơn”.

Cuối cùng anh Lộc, trưởng nhóm đại diện anh chị cám ơn Cha linh hướng, quí thầy, quí sơ, quí ân nhân, các bác và các anh chị t́nh nguyện đă giúp đỡ cho huynh đoàn có điều kiện đi chơi chung với nhau. Anh nói rất nhiều người xin tham gia chuyến đi nhưng v́ hoàn cảnh nên đành phải hứa lần khác.

Trong ḷng Chúa thương xót

Tiếp theo là phần cầu nguyện với chủ đề : Ai là anh chị em tôi ? Buổi cầu nguyện được tổ chức theo h́nh thức Taizé do thầy sáu Quí chủ sự. Trước bức ảnh "Ḷng Chúa Thương Xót", bên những ngọn nến sáng lung linh, buổi cầu nguyện diễn ra thật linh thiêng. Chúng tôi dồn tất cả những tâm t́nh của ḿnh cũng như những ǵ anh chị em vừa chia sẻ vào buổi cầu nguyện. Sau đó chúng tôi nghỉ đêm.

Phó dâng mọi khó khăn cho Mẹ

Sáng 9-7, theo dự kiến, 5giờ 30 chúng tôi có thánh lễ tại nhà thờ Băi Dâu. Nhưng trước đó một tiếng, trời c̣n tối chúng tôi đă phải bắt đầu lên đường đi lễ. Từ nhà trọ đến nhà thờ chỉ khoảng chừng 200 mét, nhưng với anh chị em khuyết tật quả thật là không đơn giản, nhất là việc phải leo cầu thang và lên dốc cao … Các anh chị t́nh nguyện có nhiều việc để làm : bồng bế, dắt d́u, hoặc khiêng từng người cùng với xe lăn lên nhà thờ. Với nhiệt t́nh và quyết tâm, mọi chuyện đều ổn. Cuối cùng mọi người cũng đến nơi.

Thánh lễ do cha Nguyễn Trọng Viễn chủ sự, thầy sáu Quí phụ lễ. Trong bài giảng cha Giuse chia sẻ cho anh chị em về về Đức Cậy. Cha mời gọi mọi người quan tâm và cảm thông với nhau.

Sau Thánh Lễ các bác khiếm, khuyết hướng về đài Đức Mẹ đọc kinh cầu nguyện. Trong niềm phó thác vào Thiên Chúa, niềm cậy trông vào Mẹ Maria, và trong t́nh huynh đệ đầm ấm, mọi người hưởng nếm những giây phút thật an b́nh thư thái.

Điểm tâm xong, chúng tôi được tự do lo việc riêng. Các bác và anh chị chia thành từng nhóm quây quần tṛ chuyện thật rôm rả. Chờ đến lúc nắng lên, mọi người lại dắt d́u nhau xuống biển để tắm và tận hưởng vị mặn của biển.

Tham dự Thánh Lễ

Trước tượng đài Mẹ

Những nụ cười sảng khoái

 Trong bữa cơm trưa, thầy sáu Quí tuyên bố giải thưởng trong cuộc thi tối hôm trước. Cả bốn đội đều đoạt giải : Hát hay nhất, tinh thần đồng đội cao nhất, hăng say nhất và giải phong cách. Cuối cùng tất cả đều thắng và đều có quà, khiến bữa cơm trở nên sinh động hẳn lên. Và tiếp đến, người đại diện cám ơn cha Linh Hướng, quí Sơ, quí Thầy, các Bác và anh chị t́nh nguyện viên.

Sau đó chúng tôi nghỉ ngơi và chuẩn bị hành lư. Cha linh hướng mà các anh chị gọi một cách thân thương là bố Viễn, đi hỏi thăm và chọc cười mọi người. Khoảng 14g30 đoàn xe chuyển bánh và 17giờ30 chúng tôi đă về đến Ba chuông.

           

Lần đầu tiên được tham gia chuyến đi, đối với tôi là một kỷ niệm khó quên. Một cảm nghiệm sâu xa về “Ai là anh chị em tôi” trong t́nh yêu của Đức Kitô. Xin cùng với anh chị em huynh đoàn cảm ơn các ân nhân xa gần, trực tiếp hay gián tiếp đă giúp cho chuyến đi được thành công tốt đẹp. Cầu chúc niềm vui nhửng ngày này góp phần xoa dịu những vất vả các anh chị phải gánh chịu do hoàn cảnh, và làm tăng thêm t́nh gia đ́nh trong huynh đoàn.