Back

 
 


Chuyến Đi Đáng Nhớ

Trần Thị Nga
Sv năm IV, khoa Mầm non,
đại học Sư phạm

Đă từ lâu, tôi được thầy cô ở trường dạy cho biết nguyên nhân và tác hại của bệnh phong cùi, nhưng đó chỉ là lư thuyết. Hôm nay, chính tận mắt tôi đă nh́n thấy những người bị bệnh phong, và di chứng của căn bệnh quái ác đó. 

Khởi hành từ nhà thờ Ḥa Khánh, đoàn chúng tôi gồm hai cha phó, một sơ, cùng với các cô chú và các bạn sinh viên Công giáo Ḥa Khánh, đi dọc tuyến đường quốc lộ 1A, đến chân đèo Hải Vân; sau đó mất thêm 30 phút đường biển, trên chiếc ghe trang bị thô sơ, chúng tôi mới đến được thôn Ḥa Vân, nơi tập trung các bệnh nhân phong của thành phố Đà Nẵng, cách biệt hoàn toàn với khu đô thị.

Phong cảnh dọc tuyến đường biển thật thơ mộng: biển cả xanh ngút ngàn, rặng đèo nối tiếp nhau, những tảng đá to nhỏ chen vai, đón lấy những ngọn sóng biển trắng xóa. Đó đây trên những tảng đá nhấp nhô, có những con người đang miệt mài khom lưng dưới cái nắng cái gió, kiếm kế sinh nhai, bắt từng con ốc, con ṣ. Bóng mờ của thôn Ḥa Vân dần dần rơ nét với băi cát trắng dài, trên đó có những lăo ông, lăo bà, các em nhỏ và một số thanh niên đang đứng đợi. Sau lưng họ là những mái nhà tôn ẩn hiện dưới rặng dừa, rặng thông. Khi đến nơi, các thanh niên trong làng vội vàng giúp chúng tôi khuân vác gạo ḿ, các em nhỏ lăng xăng chạy nhảy vui mừng, các lăo ông lăo bà đứng nh́n với ánh mắt hằn rơ niềm vui. Có lẽ vui v́ được cứu trợ th́ ít, nhưng vui nhiều hơn v́ được những nhà hảo tâm nhớ đến.

Đường từ biển vào đến hội trường sinh hoạt của thôn khoảng chừng 500m. Mọi người cùng xắn tay, vác từng thùng ḿ, bao gạo trông thật đầm ấm, dễ thương. H́nh ảnh của các lăo ông, lăo bà, với những di chứng bệnh phong trên ḿnh, chầm chậm, bước từng bước đến đón lấy một chút quà nhỏ tượng trưng, mừng cho ngày Giáng sinh sắp đến, làm trong tôi một niềm thương cảm cho những mảnh đời quá thua thiệt. Là sinh viên trong mái trường Đại học, tôi luôn ước ao ḿnh có thể giúp chút ǵ đó cho người nghèo, người khó khăn. Mặc dù tiền bạc không có, v́ xuất thân từ gia đ́nh nghèo, nhưng tôi vẫn  luôn cảm thông cho những kẻ nghèo hơn tôi.

Sau khi chia sẻ chút quà cho các gia đ́nh bệnh nhân, chúng tôi tiến về trạm xá thăm hỏi và chia sẻ, an ủi các bệnh nhân nặng. Trông họ thật tội nghiệp ! Đa số họ là những cụ ông, cụ bà, tuổi đời đă cao niên. Ngoài những di chứng bệnh phong, họ c̣n bị mù, bị bướu, thậm chí có cả những vết thương c̣n đỏ hỏn trên thân thể họ. Những vết thương luôn bị ruồi nhặn đeo bám. Được gọi là trạm xá, nhưng thật ra chỉ là căn nhà với những pḥng nhỏ, tối tăm, hôi hám, kê vài ba cái giường thiếu trước hụt sau, điều kiện sinh hoạt thiếu thốn … Tôi thầm nghĩ không biết có ai chăm lo giặt quần áo, chăn gối cho họ hay không ? Ai đưa cơm, đút cháo cho các cụ ? Xem ra cuộc sống ở đây c̣n kém xa so với điều kiện sống của sinh viên tại các nhà trọ, xung quanh các trường Đại học. Tại thôn Ḥa Vân này, cái khổ vật chất, cái đau của bệnh tật cứ ôm chầm lấy những con người đáng thương khiến họ phải sống cách xa mọi người, trong điều kiện chợ búa không có, đất đai khô cằn sỏi đá, không thể gieo trồng … Tuy vậy, qua cách nói chuyện, qua thái độ đối xử, tôi nhận thấy ở đây họ lại rất giàu t́nh thương yêu : biết sống đoàn kết, giúp đỡ nhau, kẻ mạnh d́u kẻ yếu, người bị nhẹ chăm sóc người bị nặng.

Một số người c̣n tương đối khoẻ, hằng ngày, đi cạo rau mứt bám ở vách đá tại chân núi để có thêm chút canh rau, cải thiện bữa ăn. Có một em nhỏ kể lại: “Bữa trước có một người đi cạo rau mứt bị trượt chân, té vỡ đầu.” Thật là khủng khiếp ! Cái đói, cái khổ đă khiến họ bất chấp nguy hiểm, phú mặt cho đá, phú lưng cho trời, không sợ cái nắng mùa hè hay cái rét mùa đông, ngay cả những con sóng dữ tợn vẫn không làm họ nản ḷng. Một h́nh ảnh làm tôi không thể quên được : một cụ già đă ngoài 90, nằm co ro trong tấm chăn, thân h́nh chỉ c̣n nhúm xương, đau nhức khắp nơi trong người. Mỗi lần trở ḿnh là một lần cụ phải căn răng chịu đựng. Phần v́ tuổi già sức yếu, phần v́ bệnh tật, cụ nằm đó mà thở không ra hơi.

Chia tay với thôn Ḥa Vân, tôi lại bắt gặp cảnh tượng các em trong làng đùm gạo, gói ḿ đi học. Hỏi ra mới biết trong làng chỉ có lớp học đến cấp II. Muốn học cấp III, phải vào đất liền, theo học tại các trường ở Ḥa Khánh. Em tâm sự : “Đi học xa, nhà gặp nhiều khó khăn về tiền trọ, tiền ăn”. Không chỉ gặp khó khăn vật chất, các em c̣n bị mặc cảm về thân phận của ḿnh. Thấy mà thương làm sao ! Nghĩ lại tôi c̣n được may mắn hơn các em nhiều. Được cha mẹ yêu thương chăm lo cho cái ăn, cái mặc, đến tháng gửi tiền. C̣n các em phải đi làm thuê kiếm tiền ăn học, trả tiền pḥng. Nhà không thể chu cấp được, v́ cha mẹ sống chủ yếu dựa vào ḷng hảo tâm, giúp đỡ của mọi người.

Trở về pḥng trọ, tôi vẫn không quên được cảnh tượng thôn Ḥa Vân thân yêu ấy. Hy vọng sẽ có một ngày không lâu, tôi sẽ trở lại thôn Ḥa Vân, nơi có những con người hết sức tội nghiệp. Nguyện xin Chúa an ủi họ, chia sẻ niềm đau khổ cùng họ. Xin Chúa trả công cho những ân nhân đă giúp đỡ cho bà con ở thôn Ḥa Vân.