Back

 
 


HOÀNG TỬ BÉ
và những nụ cười trong Chúa Kitô.

Say sưa nhảy múa hát ca, cùng chơi những tṛ chơi thú vị, cùng ăn cháo bên nhau, hát cho nhau nghe, cùng cười thật tươi…đó là những h́nh ảnh thú vị của buổi giao lưu giữa Gia Đ́nh Thiên Ân với những anh chị em bị khuyết tật của vùng đất Vĩnh Tân – Vĩnh Cửu – Đồng Nai, vào ngày Chúa nhật (Lễ Thăng Thiên) ngày 20/5/2007.

 Buổi giao lưu diễn ra tại Trung tâm phục hồi chức năng trẻ khuyết tật Hoàng tử bé. Đó là một trung tâm được thành lập cách đây đă hơn 20 năm với mục đích chăm sóc miễn phí cho những trẻ khuyết tật nhà nghèo. Cô chủ của Hoàng tử bé là cô Đặng Ngọc Nga, một người phụ nữ ngoài 50 có khuôn mặt phúc hậu, đă tự nguyện lập ra trung tâm với mong muốn sẻ chia khó khăn với những số phận bất hạnh..Trải qua những thăng trầm, bây giờ Hoàng tử bé có qui mô nhỏ hơn trước. Số lượng những anh chị em khuyết tật thường trú tại trung tâm chỉ hơn chục người. C̣n lại gần 200 anh chị em có gia đ́nh ở gần trung tâm được gửi về để tiện chăm sóc. Vào mỗi cuối tuần, mọi người tập trung nhau tại trung tâm để sinh hoạt. Những trường hợp đặc biệt sẽ được giữ lại trung tâm để cô giáo Nga trực tiếp chăm sóc.

Gia đ́nh Thiên Ân chúng tôi tới giao lưu với anh chị em Hoàng tử bé vào một ngày lễ Thăng thiên nắng đẹp. Trời cao xanh, không khí trong lành. Trên khoảnh vườn nhỏ, gần 60 anh chị em khuyết tật, những người bị bại năo, bại liệt, bị đao, cả những người phải chịu ảnh hưởng của chất độc mau da cam đă cùng các thành viên Gia Đ́nh Thiên Ân vui chơi, ca hát.


Anh em Thuận và Tuấn

 
 

Mở đầu cho cuộc vui ấy là tiếng hát của chị B́nh, một người bị liệt cả hai chân phải ngồi trên xe lăn. Chị hát rất say sưa. Tiếng hát của chị là  lời nguyện xin của một người con hướng về Chúa Cha nhân lành : “Lời Cha con dấu trong ḷng…” Làn điệu quan họ của chị B́nh thực sự đă bắt đầu cho một buổi giao lưu nhiều ư nghĩa. Những tṛ chơi thể hiện tinh thần đoàn kết đă diễn ra sôi nổi, hào hứng. Ngồi trên lưng những thành viên Gia Đ́nh Thiên Ân, anh chị em khuyết tật đă thể hiện sự nỗ lực của ḿnh qua tṛ truyền bóng bằng th́a. Rồi tṛ chơi cùng ghép chữ, hay giới thiệu về nhau,… tất cả đă cùng ḥa chung trong t́nh hiệp nhất. Không c̣n mặc cảm, không c̣n khoảng cách, chỉ có những trái tim ḥa nhịp, chỉ có những nụ cười yêu thương trong chúa Kitô.

Ngắm nh́n những gương mặt trẻ thơ ở Hoàng tử bé, ít ai có thể ngờ được rằng những anh chị em ấy có cả những người đă ngoài 20 tuổi, hay anh đă 30 tuổi. Có những anh chị em bị teo cơ, bại liệt chẳng thể chơi, nhưng cũng đă hào hứng cổ vũ bằng những tiếng kêu, những tiếng vỗ tay đầy  khó nhọc. Và ai có thể ngờ được rằng, một người bị dị tật cả tay lẫn chân, tay chỉ có vài ba ngón quắp vào nhau như anh Văn (quê ở huyện Gia Viễn tỉnh Ninh B́nh) vẫn có thể chơi đàn guitar ; và hiện tại anh đang học thêm đàn Organ. Mọi người gọi anh thân thương là nhạc sĩ của Hoàng tử bé. Đến với Hoàng tử bé, chúng ta c̣n gặp đôi vợ chồng anh Tân chị Quyên. Họ là những người bị tai nạn phá hoại hoàn toàn gương mặt. Mặc dù cơ thể không được lành lặn, nhưng họ đă biết vượt lên trên hoàn cảnh để giờ đây anh Tân đă là sinh viên năm thứ 3 của đại học mĩ thuật Tp.Hồ Chí Minh, chị Quyên cũng đă học hết cấp 3 và hiện nay chị đang học tiếp tiếng Anh. Đặc biệt họ đă t́m được hạnh phúc yêu thương nơi nhau để kết hợp nên một gia đ́nh thật đặc biệt ngay giữa vùng đất chiến khu Đ một thời máu lửa này.

Tôi chú ư tới anh em Tuấn và Thuận. Tuấn bế người em bị bại liệt toàn thân trên tay. Hai anh em không thể chơi với các anh chị nhưng vẫn thể hiện rơ niềm vui qua nụ cười trên môi. Thuận năm nay đă 8 tuổi rồi. Mặc dù bị liệt nhưng em vẫn có thể hiểu mọi người xung quanh ḿnh. Khi tôi bảo em cười lên để chụp h́nh, em đă cố cười, một nụ cười khó nhọc, nhưng nó thật đẹp.

Điều đặc biệt ở nơi đây là mọi người đều biết đến t́nh yêu Thiên Chúa. Dù trước đây họ không có đạo hay theo những tôn giáo khác nhau, th́ giờ đây họ sẵn sàng tuyên xưng Đức Tin của ḿnh. Những anh chị em Hoàng tử bé đang làm một công việc thật ư nghĩa, mang Lời Chúa đến với mọi người, nhất là những người khuyết tật, những anh chị em thiếu may mắn. Đó là một chương tŕnh nhiều ư nghĩa do cô Nga hướng dẫn. Hôm thứ 2 ngày 21/5/2007, vừa rồi họ mới lên đường mang Lời Chúa đến với những người khuyết tật ở nhiều nơi khác trên đất nước Việt Nam.

Đến với vùng đất một thời khói lửa chiến tranh, chứng kiến những hậu quả chiến tranh thể hiện ngay trên chính những con người nơi đây. Gia đ́nh Thiên Ân chúng tôi đă thật xúc động biết bao. Có cả nỗi buồn, nhưng trên hết là niềm vui v́ nơi đây Chúa Kitô đă hiện diện nơi những nụ cười trẻ thơ, nơi những con người biết vượt qua nỗi đau để tiếp tục hành tŕnh yêu thương của ḿnh.

 

Cô Đặng Ngọc Nga