Xin Người ở lại với chúng con…

 

Xin Người ở lại với chúng con…Đức Giêsu Phục Sinh chính là sự toàn vẹn chương trình cứu chuộc  mà Thiên Chúa hứa ban cho nhân loại. Đối với những Ki-tô hữu hôm nay, để nói về ơn phúc này, rất giản dị trong ba chữ: “Tạ Ơn Chúa”.

Thế nhưng, với các môn đệ xưa, thì niềm tin đó lại là thách đố lớn. Câu chuyện hai môn đệ trên đường Emmau mô tả rõ nét họ đã phải trải qua sự thách đố đó, như thế nào.

Chuyện đã được ghi lại trong Tin Mừng thánh Luca. Vâng, thánh Luca mở đầu câu chuyện như sau: “Cùng ngày hôm đó, có hai người trong nhóm môn đệ đi đến một làng kia tên là Em-mau, cách Giê-ru-sa-lem chừng mười một cây số”. (Không thấy thánh sử nói, nhưng ta có thể đoán họ thuộc nhóm bảy mươi hai, một nhóm đã có lần Đức Giê-su sai đi rao giảng Tin Mừng).

Vài hôm trước, Giê-ru-sa-lem vừa xảy ra một biến cố ngoài sức tưởng tượng của họ. Và hôm nay, khi hai ông vừa đi vừa bàn tán về sự việc này, “thì chính Đức Giê-su tiến đến gần và cùng đi với họ”.

Thế nhưng, hai ông “không nhận ra Người”. Về phần Đức Giê-su, theo như chuyện được ghi lại, thì, Người vẫn coi như mình là một lữ khách từ phương xa mới về. Vâng, như một người ngoài cuộc, Đức Giê-su hỏi họ, rằng: “Các anh vừa đi vừa trao đổi với nhau chuyện gì vậy?”.

Người ta thường nói: “Nỗi buồn càng giấu kín, càng thêm buồn khổ”. Mang tâm trạng như thế, nên khi nghe người lữ khách cùng đi với mình hỏi, nỗi buồn của hai ông được tuôn trào ra.

Một ông tên là Cơ-lê-ô-pát nói: “Chuyện ông Giê-su Na-da-rét, Người là một ngôn sứ đầy uy thế trong việc làm cũng như lời nói trước mặt Thiên Chúa và toàn dân. Thế mà các thượng tế và thủ lãnh của chúng ta  đã nộp Người  để Người bị án tử hình và đã đóng đinh Người vào thập giá”.

Mang tâm trạng buồn buồn với chán chường,  ông  nói tiếp: “Phần chúng tôi, trước đây vẫn hy vọng rằng chính Người là Đấng sẽ cứu chuộc Israel”.  Và, như lời Kinh Thánh nói: “Giấc mộng chưa thành, trái tim khắc khoải”. Hôm ấy, ông Cơ-lê-ô-pát nói lên nỗi khắc khoải của mình với Đức Giê-su, rằng: “Những việc ấy xảy ra đến nay là ngày thứ ba rồi”!

Trước nỗi khắc khoải của hai ông, Đức Giê-su nói: “Các anh chẳng hiểu gì cả! Lòng trí các anh thật là chậm tin vào lời các ngôn sứ! Nào Đấng Ki-tô lại chẳng phải chịu khổ hình như thế, rồi mới vào trong vinh quang của Người sao?”.

Câu chuyện được kể tiếp rằng: “Rồi bắt đầu từ ông Mô-se và tất cả các ngôn sứ, Đức Giê-su giải thích cho hai ông những gì liên quan đến Người  trong tất cả Sách Thánh”.

Một danh nhân người Pháp có nói: “Nỗi buồn bay đi trên đôi cánh của thời gian”.  Hôm ấy, mười một cây số đường dài, cộng với những câu chuyện trao đổi giữa Đức Giê-su và hai ông đã tạo ra “đôi cánh của thời gian”,  nỗi buồn của hai ông đã được đôi cánh đó mang ra khỏi tâm hồn mình.

Những ấp ủ, những hy vọng về Thầy Giê-su cứ tưởng là “mộng vàng tan mây”,  nay không còn chỗ đứng trong tâm hồn hai ông.  Và, “khi trời đã xế chiều, và ngày sắp tàn” hai ông mời Đức Giê-su “ở lại với chúng tôi”.

Trong bữa ăn tối, khi Đức Giê-su đồng bàn với họ, “Người cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng và bẻ ra trao cho họ”, qua cử chỉ này, chuyện kể rằng:  “Mắt họ liền mở ra và họ nhận ra Người”.

Tiếc thay! Đức Giê-su, sau đó, “Người lại biến mất”. Ngay lập tức, hai ông “quay trở lại Giê-ru-sa-lem gặp nhóm Mười Một”. Và  khi gặp  nhóm  mười  một , hai người  môn  đệ  đã  “thuật lại những gì đã xảy ra dọc đường và việc mình đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh” (x.Lc 24, 35).

Chúng ta vừa nghe lại câu chuyện “hai môn đệ trên đường Em-mau”.  Vâng, quả là một câu chuyện “mẫu mực” cho đời sống đức tin của chúng ta, hôm nay.

Tại sao lại coi là mẫu mực? Thưa, là bởi, cuộc đời  mà chúng ta đang sống, đường đời mà chúng ta đang đi, không phải lúc nào cũng chỉ có niềm vui, nói theo cách nói của Louis Evely, “còn có cả sương mù và giá lạnh”. Sẽ có những lúc chúng ta cũng “buồn rầu” như nỗi buồn rầu của hai môn đệ xưa. Sẽ có những lúc chúng ta thất vọng như hai môn đệ xưa đã thất vọng.

Vâng, nỗi buồn đó, có thể là nỗi buồn về  một người chồng “trưởng giả”, hay một người vợ “kém đảm đang”. Nỗi buồn đó có thể là nỗi buồn về một người con hư hỏng.

Thất vọng  đó, có thể là sự thất vọng về lời thề chung thủy trong hôn nhân. Mới ngày nào “quỳ bên nhau trước Đấng Tối Cao. Hứa yêu nhau trao câu thề chung sống trọn đời”, ta hy vọng rằng, rồi đây, gia đình của ta sẽ tràn ngập niềm vui và hạnh phúc. Thế nhưng, có thất vọng không kia chứ!  Chỉ vì một thoáng “đời buồn vui”, vậy mà “người ta lại bỏ con rồi, Chúa ơi!”.

Nỗi buồn đó có thể là một cơn hoạn nạn bởi thiên tai, một căn bệnh hiểm nghèo, một rủi ro trong kinh doanh, một thất bại trên tình trường. Rất… rất nhiều nỗi buồn vây quanh cuộc đời ta, đeo bám suốt con đường đời ta đi. Mưa nhiều cũng buồn, nắng quá cũng buồn… v.v… và v.v… buồn!

Chúng ta sẽ làm gì? Chúng ta sẽ mang những nỗi buồn đó, những thất vọng đó, trên đôi vai mình “nhọc nhằn lê gót chân buồn đường dài!” Hay chúng ta sẽ trải lòng ra với Đức Giê-su!

Hôm nay, Đức Giê-su vẫn luôn đồng hành với chúng ta. Ngài vẫn đi bên ta và sẵn sàng “lắng nghe” những gì chúng ta muốn nói với Ngài. Ngài vẫn đến bên ta, không hỏi ta,  nhưng là mời gọi ta “Hỡi những ai mệt mỏi và gánh nặng, hãy đến cùng Ta. Ta sẽ cho các con được yên nghỉ”.

Ta sẽ đáp lời mời gọi của Ngài! Vâng, hãy nhìn lại những gì hai môn đệ trên làng Emmau đã làm. Hai ông, trước tiên là  cùng đồng hành với Đức Giê-su, kế  đến là được “nghe” Đức Giê-su giải thích Kinh Thánh, và cuối cùng là “mời” Ngài “ở lại với chúng tôi”. Kết quả là, qua nghi thức “Bẻ Bánh”, hai ông nhận ra Thầy Giêsu của mình.

Hôm nay,  để cuộc đời chúng ta luôn có Đức Giê-su đồng hành, không gì tốt hơn là hãy đến nhà thờ, nơi đó chúng ta sẽ có cơ hội “trải lòng” ra cùng Đức Giê-su. Nơi đó, vị Linh Mục như là hiện thân của Đức Giêsu Phục Sinh, ngài sẽ “giải thích Kinh Thánh” cho chúng ta nghe, qua bài giảng trong Thánh lễ. Đừng quên, lòng-hai-môn-đệ-đã-bừng-cháy-lên sau khi hai ông đã được nghe Đức Giêsu Phục Sinh “nói chuyện và giải thích Kinh Thánh”.

Hãy đến nhà thờ, nơi đó, chúng ta có thể nhận ra Đức Giê-su qua Bàn Tiệc Thánh Thể, một “Bàn Tiệc” kiện toàn cho đức tin, đức cậy và đức mến.  Hãy nhớ rằng, nhờ bàn tiệc đó, hai môn đệ trên đường Emmau “đã nhận ra Chúa thế nào khi Người bẻ bánh” (Lc 24,…35).

Thưa quý Bạn. Giữa cuộc đời này, có ai mà không từng rơi lệ. Có ai mà không một lần nức nở khóc than: “Người đi một nửa hồn tôi mất. Một nửa hồn kia hóa dại khờ”.

“Khóc là một biểu hiện trạng thái của tình cảm, người ta khóc vì hạnh phúc, vì đau khổ, vì oan khiên, vì nghịch cảnh, khóc mà vẫn nghe được tiếng Chúa gọi như Maria Macdala, (thì cũng nên khóc). Bởi đó không phải tiếng khóc than, nhưng là tiếng khóc thì thầm của nguyện cầu, tiếng khóc xua tan đau khổ, dẫn đến hạnh phúc!”. (lời chia sẻ của Tùng Trang – một blogger Công Giáo).

Lời cuối cùng, cứ khóc đi cho vơi sầu vơi lệ, nhưng đừng quên khóc với lời nguyện cầu, lời nguyện rằng: “Xin Chúa ở lại với chúng tôi”. Vâng, “Xin Người ở lại với chúng con”.

Petrus.tran

 

 

Trả lời