Tôi là chứng nhân của Đức Ki-tô!

Tôi là chứng nhân của Đức Ki-tô!

Tôi là chứng nhân của Đức Ki-tô!Hai phần ba Mùa Vọng đã trôi qua, nếu được tính luôn ngày Chúa Nhật hôm nay, Chúa Nhật thứ ba Mùa Vọng. Và theo truyến thống, lễ phục dành cho vị chủ tế trong thánh lễ hôm nay không là màu tím, nhưng là màu hồng.

Tại sao không là màu khác mà lại là màu hồng? Xin thưa, màu hồng diễn tả niềm vui và sự hân hoan. Sử dụng màu hồng, Giáo Hội muốn nói rằng, hôm nay là một ngày vui, vui mừng và hân hoan, vì chỉ còn hơn một tuần nữa, toàn thể Giáo Hội long trọng tái xác nhận rằng: “Ngôi Lời đã trở nên người phàm và cư ngụ giữa chúng ta” (Ga 1, 14)

Vâng, Palestin của hơn hai ngàn năm xưa, Kinh Thánh có chép rằng: “Có một người được Thiên Chúa sai đến tên là Gioan.” Là một sứ  giả, và người đương thời còn quen gọi là Gioan Tẩy Giả, ông đã xuất hiện bên bờ sông Giodan, với khuôn mặt thánh thiện của một vị ẩn tu. Ông đã lớn tiếng rao giảng cho mọi người biết rằng: “Có Đấng quyền thế hơn tôi đang đến sau tôi.”

Kinh Thánh còn cho chúng ta biết về ông, rằng: “Ông đến để làm chứng, và làm chứng về ánh sáng, để mọi người nhờ ông mà tin” (Ga 1, 7)..

Hồi ấy, lời chứng của ông như một trái bom tấn, nó không chỉ gây tiếng vang khắp miền Giu-đê cùng khắp vùng ven sông Giodan, mà còn chấn động toàn vùng Giêrusalem.

Thật vậy, tại Giu-đê và vùng phụ cận ven sông Giodan, do ảnh hưởng bởi lời chứng của ông, có rất nhiều người tìm đến.  Còn ở Giêrusalem, lời chứng đó đã thu hút sự chú ý của “một số tư tế và mấy thầy Lêvi”.

Thế nhưng, khác với những người dân, họ đến là để “thú tội” và xin ông Gioan “làm phép rửa cho họ”. Còn mấy ông tư tế và mấy thầy Lê-vi, họ đến để tìm hiểu xem ông là ai.

Hôm đó, khi vừa mặt đối mặt Gioan Tẫy Giả, họ hỏi ông với một thái độ như muốn sinh sự, rằng:  “Ông là ai?”. 

Ông Gioan là ai ư?  Chẳng lẽ, là hậu duệ nhà Aharon, là tư tế, là thầy Lêvi, thế mà các ngài lại không biết người bạn đồng chức vụ “tư tế thuộc nhóm Avigia tên là Dacaria; vợ ông là Êlisabet cũng thuộc dòng tộc tư tế Aharon”, có một người con tên là Gioan sao?

Chẳng lẽ các ngài quên, khi Gioan Tẩy Giả được tám ngày, chịu phép cắt bì và đặt tên, thì Zacaria – cha của ông – được tràn đầy Thánh Thần và nói: “Hài nhi hỡi, con sẽ mang tước hiệu là ngôn sứ của Đấng tối cao, con sẽ đi trước Chúa, mở lối cho Người” (Lc 1,76).

Chẳng lẽ các ngài không nhớ, sách ngôn sứ Isaia cũng có chép:  “Này Ta sai sứ giả của Ta đi trước mặt Con, người sẽ dọn đường cho Con”.

Tôi là ai ư! Ông Gioan, hôm đó,  đã thẳng thắn trả lời rằng: “Tôi không phải là Đấng Ki-tô”.

Thế nhưng, câu trả lời đó vẫn chưa thỏa mãn những người được Giê-ru-sa-lem cử đến. Họ hỏi ông thêm một lần nữa, một câu hỏi cũng không thiếu phần hằn học : “Vậy thì thế nào? Ông có phải là ông Ê-lia-a không?”. Vâng, một câu hỏi thật “xách mé”, bởi  nếu dựa vào bản dịch từ bản Kinh Thánh Vulgata “quid ergo ?”  thì câu hỏi sẽ là “Vậy ông là cái quái gì nào?”

Đúng, ông Gioan chẳng là cái quái gì cả. Không phải là Ê-li-a cũng chẳng phải là một ngôn sứ nào hết, như chính lời ông khằng định, rằng: “Tôi không phải… Không Phải… Không.”

Rất ngắn gọn và minh bạch, hôm đó, Ông Gioan đã nói về chính ông rằng : “Tôi là tiếng người hô trong hoang địa: Hãy sửa đường cho thẳng để Đức Chúa đi”(x.Ga 1, 23).

Vâng, câu trả lời của ông Gioan đã được trích dẫn từ lời ngôn sứ Isaia. Nhưng có vẻ như phái bộ của giáo quyền Giêrusalem không bận tâm đến. Điều họ muốn, đó là “dùng quyền phủ quyết” bắt buộc ông Gioan chấm dứt ngay mọi hành động mà ông đang làm “tại Bêtania, bên kia sông Giodan”. Họ “ngứa mắt” khi một người “không phải là Đấng Kitô, cũng không phải là Elia hay vị ngôn sứ” mà lại ngang nhiên “làm phép rửa”.

Đôi mắt các tư tế và mấy thầy Lêvi đã bị che phủ bởi một tấm màn đố kỵ và ganh tỵ, đố kỵ và ganh tỵ bởi đã nhìn thấy “từ khắp miền Giu-đê và thành Giêrusalem”, từng đoàn người đã lũ lượt “kéo đến với ông”.

Ông có làm phép rửa đó. Nhưng chỉ là  “phép rửa trong nước”. Điều Gioan Tẩy giả quan tâm và muốn công bố cho các ông tư tế và mấy thầy Lêvi biết, đó là “Có một vị đang ở giữa các ông…”. Vâng, chính vị đó “Người sẽ làm phép rửa…  trong Thánh Thần và lửa”. “Người”, ông Gioan Tẩy giả nói: “tôi không xứng đáng cởi quai dép cho Người”.  Thật đáng tiếc! Thế mà “các ông không biết”. Rồi ông Gioan khẳng định “Người sẽ đến sau tôi”(Ga 1, 26-27). 

Thật ra ông Gioan chính là một vị ngôn sứ, như lời cha ông là tư tế Dacaria đã được “đầy Thánh Thần, liền nói tiên tri rằng : Hài Nhi hỡi, con sẽ mang tước hiệu là ngôn sứ của Đấng Tối Cao” (Lc 2, 67…76).

Sau này, Đức Giêsu cũng đã nói với một nhóm đông người về ông Gioan rằng “nếu anh em chịu tin lời tôi, thì ông Gioan chính là Êlia, người phải đến” (Mt 11, 14). Và trước khi nói điều này, Đức Giêsu còn nói về ông Gioan rằng “đây còn hơn cả ngôn sứ nữa”.

Thật thế, ông Gioan còn hơn cả ngôn sứ nữa. Ngôn sứ chỉ nói tiên tri về Đấng Cứu Thế. Còn ông Gioan, ông không nói tiên tri nhưng ông là chứng nhân đích thực của Đấng mà ông đã nói “Người đến sau tôi nhưng trỗi hơn tôi”.

Đó là chuyện xưa, chuyện ông Gioan không chỉ là một ngôn sứ mà còn là một chứng nhân đích thực, như lời Kinh Thánh đã chép về ông rằng “ông đến để làm chứng về ánh sáng” (Ga 1, 8).

Và hôm nay, hôm nay, qua phần Phụng Vụ Lời Chúa, Giáo Hội nhắc đến Gioan Tẩy Giả, nhắc đến không phải để hỏi và chỉ hỏi, nhưng là  muốn gửi đi một thông điệp rằng, bất cứ ai đã là một Kitô hữu, đều phải là một chứng nhân của Chúa Giêsu.

Đây không phải là một sự áp đặt, nhưng chính là lời truyền dạy của Chúa Giê-su trước lúc Ngài về trời. Thật vậy, hôm đó, Ngài đã truyền dạy rằng: “Anh em sẽ nhận được sức mạnh của Thánh Thần khi Người ngự xuống trên anh em. Bấy giờ anh em sẽ là chứng nhân của Thầy tại Giê-ru-sa-lem, trong khắp các miền Giu-đê, Samari và cho đến tận cùng trái đất” (x.Cv 1, …8)

 “…Tại Giê-ru-sa-lem, trong khắp các miền Giu-đê, Samari…” đã được các môn đệ thực thi. Còn “…cho đến tận cùng trái đất” ai sẽ thực thi, nếu không phải là chúng ta?

Thế nên,  chúng ta hãy tự hỏi rằng, trong dịp kỷ niệm ngày Chúa Giê-su Giáng Sinh, chúng ta sẽ làm gì để chứng tỏ tôi là chứng nhân của Chúa Giêsu!

Sẽ có người nói rằng, tôi sẽ làm chứng về Chúa trước bàn dân thiên hạ qua việc thiết kế một hang đá với những dây đèn chớp tắt rực rỡ. Có tượng thiên thần bé nhỏ quỳ bên tượng Chúa Hài Đồng Giêsu. Có cây thông cao vút với những trái châu lung linh muôn sắc muôn màu.

Vâng, quả là một cách làm chứng rất trực quan sinh động. Hơn nữa, đó là một cử chỉ truyền thống tốt đẹp lâu nay của người Công Giáo chúng ta.

Thế nhưng, sẽ là một lời chứng tốt đẹp hơn nếu chúng ta thiết kế thêm một hang-đá-tâm-hồn với dây-đèn-Lời-Chúa, và với những trái-châu-Thánh-Thần.

Những “dây đèn Lời Chúa” sẽ làm cho “hang đá tâm hồn” của chúng ta rực rỡ hình ảnh thánh thiện “không gì đáng trách”. Những “trái châu Thánh Thần” sẽ làm cho “hang đá tâm hồn” ta  tỏa sáng lòng bác ái, sự hoan lạc, sự bình an, sự nhẫn nhục, lòng nhân hậu, sự từ tâm, sự trung tín, sự hiền hòa và tiết độ…

Hãy xem…. Xưa kia các tư tế và mấy thầy Lêvi “phớt lờ” Lời Chúa, qua miệng lưỡi ngôn sứ Isaia, vì thế, họ đã không nhận ra ông Gioan chính là ngôn sứ của Thiên Chúa. Và đừng quên, Thánh Thần Chúa đã đem đến cho các môn đệ có một sức mạnh của một chứng nhân như thế nào.

Vâng, có được một hang đá tâm hồn như thế, thánh Phao-lô nói: “Đó là điều Thiên Chúa muốn trong Đức Ki-tô Giê-su”.

Cuối cùng, có được một hang đá tâm hồn như thế, nếu có ai từ Giê-ru-sa-lem, từ Hanoi, từ Bắc Kinh, từ Mạc Tư Khoa, từ Luân Đôn, hay từ bên cạnh nhà của chúng ta, nói chung là từ bất cứ nơi đâu, đến gặp ta và hỏi “Anh (chị) là ai?”, lúc đó, chúng ta có thể tuyên bố thẳng thắn với họ rằng: “Tôi là một tín hữu Công Giáo” và tôi là một  “chứng nhân của Đức Ki-tô”.

Petrus.tran

Trả lời