Thánh Gioan Masias – Tai nạn ở Seville

 

 

Thánh Gioan Masias 

Vào ngày 18.09.2013, dòng Đa Minh sẽ mừng kính thánh Gioan Masias. Nhân dịp này, Ban Truyền Thông Giáo Xứ xin giới thiệu tập truyện “Thánh Gioan Masias” của tác giả Mary Fabyan Windeatt do Sr. Teresa Thơm Nguyễn chuyển ngữ đã được Nhà Xuất Bản “TAN PUBLISHER” cho phép dịch sang tiếng Việt Nam ngày 02 tháng 07 năm 1998.

Bản dịch do Hội Dòng Đa Minh Tam Hiệp giữ bản quyền.

*.*

Nội dung  

Lời mở

Chương I: Cậu bé chăn chiên

Chương II: Cuộc hành trình

Chương III: Tai nạn ở Seville

Chương IV: Hành trình về hướng Tây

Chương V: Thành phố của các vua chúa

Chương VI: Người con của Thánh Đa Minh

Chương VII: Người giữ cửa tu viện

Chương VIII: Các vị thánh của Mỹ Châu

Chương IX: Người bạn cần được giúp đỡ

Chương X: Các bạn mới của Thầy Gioan

Chương XI: Cánh cửa mở đón niềm vui

Chương XII: Thầy Gioan an nghỉ

Chương XIII: Từ biệt tu viện Madalêna

Chương XIV: Vị anh hùng Mỹ Châu

*.* 

Chương III: Tai nạn ở Seville

Thánh Gioan Masias - Tai nạn ở SevilleGioan ở lại với người dân được vài tuần, và giúp đỡ phục vụ hết mình. Ông ta và bà vợ rất sung sướng vì họ đã tìm được một người làm việc tuyệt vời. Mùa màng phát triển và đàn vật cũng gia tăng chưa từng thấy.

Bà vợ nói với chồng : “Tôi chắc chắn rằng cậu thanh niên là một vị thánh. Từ khi anh đưa cậu ấy về đây, chân tôi không còn đau đớn nữa. Thực vậy, những lời cầu đơn sơ của cậu ấy đã làm sức khoẻ tôi khấm khá hơn nhiều.”

Người chủ nói : “Đúng vậy. Tôi chỉ ước mong sao có thể trả lại cho cậu ấy xứng đáng việc cậu ấy đã làm.”

Gioan rất sung sướng sống ở nông trại, và chẳng ước mong được trả hơn. Có một điều chàng không bao giờ quên đi được, đó là tin rằng Chúa muốn chàng đi tới Seville. Và sau cùng là đi Mỹ Châu.

Thỉnh thoảng chàng hỏi Chúa là Chúa muốn chàng đi Mỹ Châu phải không ? Và câu trả lời như được ấn kỹ trong cảm giác an bình sâu thẳm. Nhưng đôi khi chàng không nhận ra được câu trả lời, chỉ là một sự trống rỗng. Hàng ngày, chàng không quên xin cho mình được gia tăng Đức Tin. Tin vào Chúa, mọi sự sẽ dễ dàng. Làm theo thánh ý Chúa, ngay cả trong lúc đang chờ đợi, cũng làm tâm hồn thoả mãn.

Một đêm kia, sau một ngày lao động vất vả trên cánh đồng, Gioan vẫn còn thức, chàng ngồi trên giường và nhìn chung quanh. Bất chợt căn phòng đầy tràn một ánh sáng lạ. Nó chiếu trên bức tường, trên chiếc ghế, trên bàn và cửa sổ, rồi nó ngưng lại trên bộ mặt cậu đang ngẩng cao. Bất chợt, chàng giang đôi cánh tay hướng về ánh sáng rực rỡ bởi trời : chàng thở nhẹ: “Thánh Gioan, có phải ngài không ?”

Ánh sáng ngừng lại, rồi một giọng nói ấm áp vang lên: “Đúng thế, người bạn trẻ, nhanh lên. Đã đến lúc phải làm cuộc hành trình khác.”

Gioan nhảy ra khỏi giường. Trong vòng 5 phút cậu đã sẵn sàng. Vài đồ dùng cần thiết được gói gọn vào tấm vải mà người vợ nông dân đã cho cậu. Cậu kêu lên “Seville, có phải đó là thành phố chúng ta sẽ tới không ?”

Luồng ánh sáng trở nên rực rỡ hơn và hình dáng Thánh Gioan tông đồ hiện ra, y phục trắng như tuyết, ngài mỉm cười và gật đầu : “Chúng ta sẽ đi Seville. Nào, nắm lấy tay ta.”

Rồi cũng như lần trước, chàng chăn chiên ở Rivera thấy mình được đem đi trong không khí với tốc độ nhanh chóng. Mọi cảnh tượng cũ biến mất, và trong phút chốc chàng nhận ra mình đang ở một mình, giữa đại lộ đông đúc ở thành phố Seville. Cũng như các lần trước, Thánh Gioan không còn với cậu, vì thế cậu dâng lời cầu ngắn xin ngài hướng dẫn cậu con đường tương lai.

Những biệt thự nguy nga, nhà thờ, đền đài, cửa tiệm ở khắp nơi. Dù trời còn sớm, đường phố đã chật ních người. Đàn ông qua lại, y phục họ là những đồ nhung lụa quý giá. Họ đeo những thanh gươm sáng loáng bên hông. Đây đó, có những cỗ xe ngựa rầm rập trên đường đi tới Đại Thánh Đường. Gioan nhìn các bà, họ đội những tấm khăn phủ mặt trên đường đi lễ. Đây đó hai bên lề đường có những người buôn bán đang rao hàng.

Chàng thanh niên thích thú về cảnh tượng này. Chưa bao giờ cậu được thấy cảnh tượng đông người như thế. Thình lình, một giọng nói vang lên: “Bạn đấy hả ? Bạn có muốn kiếm tiền không ?” Gioan ngừng lại, một người đàn ông trung niên, nước da ngăm đen, rõ ràng là chủ của một quầy hàng bánh, đang vẫy cậu. Người lạ dáng thấp, nhưng rất khoẻ mạnh, và đang nhìn cậu đăm chiêu.

“Ông gọi cháu hả ?” – “Đúng vậy, tôi cần một người coi quầy hàng này trong một giờ đồng hồ. Trông cháu là người thành thật, cháu có giúp được không ?” Gioan nhìn người lạ và đống bánh chất cao trước mặt, những ổ bánh màu vàng, ngon, cậu nói : “Được rồi, cháu sẽ giúp, ông muốn cháu làm gì ?” Người bán hàng chắc lưỡi: “Coi dùm chỗ này khi tôi đi khỏi: “Nếu ai muốn mua, thì bán bánh ngọt giá một xu, và bánh mì giá 2 xu. Đừng để ai lừa bịp nhe.”

– “Lừa bịp cháu hả ? Tại sao người ta lại muốn làm điều đó ?”

“Seville thì đầy trộm cắp cháu ạ. Nhưng đừng lo lắng nhiều – Tôi sẽ trở lại sau một tiếng đồng hồ, rồi cháu có thể đi để lo việc của cháu.”

Gioan gật đầu những có chút bối rối. Có cái gì ẩn lạ trong người bán bánh này. Tại sao ông ta lại không lo lắng gì khi giao quầy hàng cho một người lạ mặt này ?” Gioan tự bảo mình : “Thôi cũng được. Mình chẳng ở mãi trong cái thành phố này đâu mà lo.”

Vài phút sau, chàng thanh niên bán được vài cái bánh. Mặc dù chàng rất đói, lại chưa có bữa điểm tâm ở nông trại, chàng cũng không đụng tới những miếng ăn trước mặt. Có thể ông chủ sẽ cho cậu 1, 2 ổ bánh khi ông trở lại chứ.

Gioan nghĩ thầm : “Tuần trước mình đã gửi cho Maria tất cả lương lậu của mình. Nếu mình có vài xu bây giờ mình sẽ mua vài cái bánh.”

Lúc này, chuông nhà thờ gần đó đã đổ. Gioan nhìn xuống phố, chắc ông chủ sắp trở lại. Nhưng không thấy bóng dáng ông đâu cả. Thêm một giờ nữa qua đi, rồi 2 tiếng nữa chẳng thấy gì. Lúc này 2/3 số bánh đã bán được và Gioan quyết định xếp gọn lại. Đang loay hoay thế, cậu không nhìn thấy một đứa trẻ trai từ đâu tới, có một túi lớn ở tay. Với cái nghề thành thạo từ thuở mới sinh, nó bắt đầu lấy cắp bánh mì và bánh ngọt bỏ vào cái túi của nó. Ngay lúc đó, lại một thằng nhãi ranh khác to lớn nhảy lên Gioan từ phía sau và đá cậu ngã xuống đất Gioan kêu hoảng : “Cứu tôi với ! Đừng lấy những thứ này. Nó không phải của tôi.” Những đứa trẻ ranh mãnh cười : “Đâu ai quan tâm tới! Chúng tôi đang đói mà ?” Không một ai trong đám đông chú ý đến sự kiện xảy ra. Khi Gioan bò dậy khỏi đất, thì bọn nhãi ăn cắp này biến mất. Chúng chẳng những lấy số bánh mì, bánh ngọt còn lại mà lấy cả số tiền bán buổi sáng. Gioan kêu: “Tôi phải làm gì bây giờ ! Làm sao mà nói với người chủ bánh đây.”

Ngay khi cậu vừa thốt ra lời thì ông chủ quầy bánh đang đi tới, xem ra ông rất vui vẻ và đi rất nhanh. Ông nói với Gioan: “Tôi không định đi lâu như thế, bạn trẻ yêu quý ơi. Tôi để gánh nặng cho bạn. Vui lòng tha lỗi cho tôi.”

Gioan im lặng, mắt ngước nhìn cái quầy bánh trống không. Người chủ bánh nhìn cậu, vỗ vào sau lưng. “Nhưng bạn đã bán hết cả rồi… tuyệt vời. Đến lượt tôi, tôi sẽ trả công cho bạn.”

Gioan thở hơi dài và lắc đầu: “Thưa ông, cháu đã bị bọn trẻ ranh đánh cắp hết cả rồi, mất hết cả tiền nữa. Ôi, cháu cảm thấy xấu hổ quá.” Người chủ trợn mắt, đôi mắt cháy lên vẻ dữ tợn: “Cháu bị đánh cắp hả ?”

– “Dạ vâng, hai phút trước, có vài đứa con trai đến đánh cắp mà.”

Người đàn ông trở nên đanh thép. Mọi vẻ thân thiện của ông ta đã biến mất. Ông ta túm chặt Gioan cách không thương hại và rống lên: “Tên nói dối. Trả lại hết mọi cái cho ta, không có thanh niên nào từ miền quê có thể lừa dối ta được.”

Gioan cố gắng phân trần nhưng vô ích. Ông chủ bánh không nghe, nhưng lại đấm cậu cách tới tấp. Đám đông tới vây quanh chặt quầy hàng, vừa cười vừa la, hối thúc cảnh tượng đánh đập này. Hai người đàn ông giằng lấy cái gói đồ của chàng chăn chiên và lục lọi: “Hắn ta giấu tiền ở đâu đó, hãy lục từ trong cái gói này.” Người khác nói: “Tên ăn cắp khốn nạn, cho nó bài học vì nó đã phỉnh gạt người bán hàng ngay thật.”

Sự lộn xộn cứ tiếp diễn, lúc này Gioan bị bầm tím cả đầu và mặt, chàng cảm thấy như giờ đã đến. Thình lình, tiếng la hét tắt dần, và một tiếng làm hiệu vọng tới đám vài người còn tụ họp. Một vị linh mục xuất hiện trong bộ áo Dòng Đa Minh. Ngài đang nhìn cảnh tượng với đôi mắt nghiêm khắc.

Ai đó thì thầm cách sợ hãi: “Cha Phêrô tới, chạy đi, mọi người hãy chạy đi.” Lập tức, ông chủ bánh rời bỏ Gioan ra, và chuồn vào đám đông. Gioan ngước lên mặt còn dính đầy đất và máu me, đôi mắt của vị linh mục nhìn cậu với vẻ xót thương. Gioan ấp úng: “Thưa Cha, con không có ý nói mất… tiền. Hai cậu bỏ chạy trước khi con có thể ra tay.” Vị linh mục nhân từ nói: “Không phải nói gì cả.” Rồi ngài nhìn đám đông và đứng thẳng lên, ngài nói lớn : “Hãy trở về làm việc đi, xin Chúa thương xót linh hồn các bạn.”

Đám đông vâng lời cách nhanh chóng vì cha Phêrô không phải là người cầm súng, ngài có một sức mạnh thể chất rất đáng kể. Mọi người ở Seville dầu biết rằng cha không tha thứ cho bất cứ một sự bất công nào đối với người nghèo khó và bệnh tật. Thật vậy, các bài giảng của cha ở nhà thờ thánh Đa Minh đã làm nhiều tội nhân run sợ và trở về lãnh nhận các Bí Tích không trì hoãn.

Gioan không hề biết cha Phêrô sẽ làm gì, nhưng chàng đã giơ tay vịn vào bàn tay vị linh mục này và đứng lên. Trong lúc đứng đợi, chàng nhận ra rằng gói đồ đạc của mình đã biến mất. Vài đồ sở hữu chàng có cũng rơi vào tay kẻ khác rồi. Vị linh mục nói cách dịu dàng khi đọc được tư tưởng này: “Đừng lo lắng con ạ. Chúng ta sẽ đi tới Tu viện rồi nói cho cha nghe mọi sự. Mặc dù bây giờ cha cũng đoán hết ra được câu chuyện rồi.”

Gioan mệt nhọc trả lời : “Vâng, thưa cha.”

Sau khi được bữa ăn ngon và thay quần áo, chàng chăn chiên cảm thấy khá hơn. Hơn nữa, chàng còn được giải trí bằng sự giải thích của cha Phêrô là hai đứa con trai ăn cắp bánh không ai khác hơn là con của ông bán bánh. Vị linh mục nói :

“Lúc này chúng không tìm được đúng người rồi.”

Gioan lắc đầu: “Con không hiểu gì, cha ạ.”

“Chắc là không, nhưng những nạn nhân đã bị lừa gạt trước đây cũng là những du khách, Gioan ạ, họ là những người trên đường đi Mỹ Châu mang theo của cải trong gói đồ như con. Họ đã phải thương lượng với ông bán bánh là cho hết mọi sự họ có.”

– “Và con lại chẳng có gì !”

– “Đúng vậy. Đó là lý do tại sao người đàn ông giận dữ. À ! Con này, Seville không phải là chỗ cho con ! Con là một người dân chất phác, con không biết được lối sống của kẻ cướp và kẻ móc túi đâu.”

Gioan cười : “Con thực sự không muốn sống ở đây ? Và chàng hơi thẹn mặt nói: “Cha xem, con có một tư tưởng rằng Chúa muốn con phụng sự Ngài ở Mỹ Châu, có lẽ phục vụ kẻ nghèo khó và đau yếu.”

Vị Tu sĩ im lặng và quan sát cậu. Cuối cùng, ngài chậm rãi nói :

“Cha nghĩ tốt hơn con nên đi khỏi miền quê Tây Ban Nha. Và con sẽ giúp cha một việc nếu con đi tới một tỉnh nhỏ kia.”

“Ở đâu vậy cha ?”

“Tới Jerez de la Trontera. Con có biết tỉnh đó ở đâu không ?”

Cậu trả lời: “Không xa Seville lắm, nhưng tại sao con phải tới đó ?” Vị linh mục mỉm cười: “Cha nghĩ con sẽ biết. Này, cha sẽ viết một lá thư cho cha Bề trên ở đó. Không cần nhiều thời giờ đâu, cha thấy con có ơn gọi làm tu sĩ. Và con sẽ sung sướng là một tu sĩ Đa Minh.” Chàng ngạc nhiên: “Nhưng con muốn đi Mỹ Châu, cha ạ.”

Vị Linh mục mỉm cười: “Cứ trình bày với cha Bề trên đã, rồi hãy quyết định. Con không muốn giúp cha sao ?”

Gioan im lặng một lát, rồi đôi mắt bừng sáng. Thánh Ý Chúa! Đôi khi chính nó lại được ra rõ ràng trong những cách thức lạ lùng.

Chàng trả lời: “Được, cha Phêrô, con sẽ đi.” 

 

Trả lời