Thánh Gioan Masias – Cuộc hành trình

 

 

Thánh Gioan Masias 

Vào ngày 18.09.2013, dòng Đa Minh sẽ mừng kính thánh Gioan Masias. Nhân dịp này, Ban Truyền Thông Giáo Xứ xin giới thiệu tập truyện “Thánh Gioan Masias” của tác giả Mary Fabyan Windeatt do Sr. Teresa Thơm Nguyễn chuyển ngữ đã được Nhà Xuất Bản “TAN PUBLISHER” cho phép dịch sang tiếng Việt Nam ngày 02 tháng 07 năm 1998.

Bản dịch do Hội Dòng Đa Minh Tam Hiệp giữ bản quyền.

*.*

Nội dung  

Lời mở

Chương I: Cậu bé chăn chiên

Chương II: Cuộc hành trình

Chương III: Tai nạn ở Seville

Chương IV: Hành trình về hướng Tây

Chương V: Thành phố của các vua chúa

Chương VI: Người con của Thánh Đa Minh

Chương VII: Người giữ cửa tu viện

Chương VIII: Các vị thánh của Mỹ Châu

Chương IX: Người bạn cần được giúp đỡ

Chương X: Các bạn mới của Thầy Gioan

Chương XI: Cánh cửa mở đón niềm vui

Chương XII: Thầy Gioan an nghỉ

Chương XIII: Từ biệt tu viện Madalêna

Chương XIV: Vị anh hùng Mỹ Châu

*.* 

Chương II: Cuộc hành trình

Thánh Gioan Masias - Cuộc hành trìnhKhi Gioan lớn lên, cậu làm việc chăm chỉ để cung cấp cho cô em. Cậu chắc chắn rằng mọi sự tốt đẹp, và cô sẽ lập gia đình với người đàn ông tốt lành khi thời cơ đến. Có lẽ chồng của Maria sẽ được chúc phúc với mọi sự tốt lành trên thế giới này. Lúc đó, Gioan sẽ đi Mỹ Châu. Cậu thường hỏi : “Lạy Chúa ! Khi nào việc đó sẽ tới ? Khi nào Chúa muốn con bắt đầu công việc cho Chúa ở tân thế giới ?”

Khốn thay, những lời cầu đó luôn như không được trả lời. Hiện giờ Gioan nhận ra rằng Chúa muốn cậu tiếp tục là người chăn chiên. Vì thế cậu cứ theo đuổi công việc thường nhật trên đồi, gần vùng Rivera. Mỗi buổi sáng cậu đem bầy chiên của chủ ra cánh đồng, chiều tối lại dẫn chúng về. Trong quãng thời gian đó, cậu suy nghĩ và cầu nguyện. Cậu lần chuỗi ngày 3 lần. Một lần cầu cho các linh hồn trong luyện ngục, một lần cho các tội nhân và  lần nữa cầu cho vương quốc Đức Kitô được lan rộng. Thực là một cuộc sống buồn chán đối với người con trai, nhưng Gioan không phàn nàn. Cậu tin chắc rằng một ngày kia những điều vĩ đại sẽ xảy đến cho cậu.

Một buổi sáng mùa hè năm 1665, Gioan lên 20 tuổi và cậu đem bầy chiên lên đồi như thường lệ. Khi bầy chiên đã tản mác đi ăn cỏ, cậu ngồi dưới gốc cây sồi già, đưa mắt nhìn khắp thung lũng. Cậu cảm thấy sung sướng, một cảm giác an bình trong tâm hồn. Cậu thầm nghĩ : “thi hành điều Chúa muốn là một vấn đề. Đó là điều ta cần phải ghi nhớ.”

Thình lình có một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên vai cậu. Gioan nhìn lên và trái tim cậu nảy lên vui mừng vì thị kiến trước mặt. Nhờ lòng thương xót của Chúa, Thánh Gioan Tông Đồ, bổn mạng của cậu, đến với cậu lần nữa.

Lập tức chàng thanh niên quỳ xuống, chiêm ngưỡng cảnh vinh quang. Đó cũng là cảnh tượng cậu được chiêm ngắm thuở thiếu thời. Vị thánh mặc áo dài trắng và xem như cùng tuổi với Gioan. Khuôn mặt Ngài rực rỡ và nhân từ vô cùng. Ngài nói cách thân mật: “Bằng an cho bạn, hỡi người thân yêu. Bạn đã sẵn sàng để làm cuộc hành trình chưa ?”

Đôi mắt chàng trai rực sáng thích thú, anh kêu lên: “Ồ ! Con sẵn sàng rồi”, Thánh Gioan gật đầu ! “Bạn sẽ trung thành phụng sự Chúa trong cuộc sống lớn lao hơn.”

Từ xa, đàn chiên kêu lên be be. Một đàn quạ đen bay lấp loáng trên bầu trời với tiếng ồn ào. Không gian sống động với muôn ngàn âm thanh và hương thơm ngào ngạt mùa Xuân, nhưng Gioan Masias chẳng nghe thấy gì hết. Đôi mắt chàng dán chặt cách trìu mến lên vị thánh bổn mạng. Ngài là một trong 12 vị, và là tông đồ rất yêu dấu của Chúa. Thật là một ân phúc lớn lao Chúa đã ban cho cậu thánh Gioan, để trở nên người hướng đạo và an ủi cậu.

Cậu đơn sơ hỏi : “Thưa vị Thánh, hãy nói cho con điều con phải làm, con chỉ là một thanh niên mục đồng nghèo khó mà thôi.”

Thánh Tông Đồ mỉm cười: “Cầm lấy tay ta, chúng ta sẽ làm cuộc hành trình với nhau.” Nắm chặt bàn tay người bạn trên trời, Gioan Masias nhận ra mình đang đi trên con đường đất dẫn tới Guadalcana. Cậu cũng nhận thấy bởi sức mầu nhiệm, cậu đang di chuyển trong một tốc độ lạ lùng. Dường như đôi chân cậu chỉ chạm mặt đất và như đang bay. Rivera và những cảnh tượng quen thuộc đã biến mất. Mỹ Châu đang trước mặt, miền đất của những kẻ mọi rợ không biết Chúa Giêsu, nơi đồi núi đầy vàng và đá quý !

Bất ngờ, chàng thanh niên quay mặt lại với vị thánh bổn mạng, tỏ vẻ lo âu: “Thưa vị thánh tốt lành, con quên chưa chào tạm biệt cô em! và đàn chiên… con để chúng lại không người chăn trên đồi.” Nghe những lời lo lắng của Gioan, vị Thánh tông đồ gật đầu, ngài nói: “Đừng lo lắng, Nữ Vương Thiên Đàng sẽ coi sóc cô em, và ta sẽ chăn dắt đàn chiên. Nhưng lúc này hỡi người bạn nhỏ, ta sẽ đem con xem quê hương của ta”. Tức thì những đồi núi Tây Ban Nha không còn, những đồi Oliva trải dài hàng dặm, và những đồi cam nặng trĩu trái vàng biến mất. Thay thế, cậu thấy một thành phố tráng lệ, với các Thiên Thần và các Thánh. Những âm thanh du dương bên tai. Thánh Gioan tông đồ như các lần trước, cho chàng thanh niên thưởng nếm một chút Thiên đàng. Một giọng nói vang sâu tận con tim chàng : “Đây thực là quê hương của bạn. Đây chính là hạnh phúc duy nhất vô cùng tận Gioan ạ, hãy nhìn và ghi nhớ.”

Thật là cảnh tượng tuyệt diệu mà chàng chăn chiên được chiêm ngưỡng. Có phải chàng thực sự được lên Thiên đàng không ? Hay là do con mắt linh hồn chiêm ngưỡng cảnh tượng đó ? Không thể hiểu được, nhưng tâm hồn chàng trở nên sầu muộn khi thị kiến này mờ đi. Một tư tưởng đến với chàng là chàng chưa có quyền hưởng hạnh phúc của các thánh, đồng thời thánh bổn mạng của cậu cũng không còn nữa.

Cậu kêu lên: “Xin hãy trở lại với con, đừng để con cô đơn một mình.” Không một tiếng trả lời, mặc dù Gioan cố giương to đôi mắt, nhìn khắp mọi nơi nhưng không thể thấy bóng dáng Ngài nữa. Thất vọng vô cùng, thêm vào đó, những cụm mây đen đang cuộn lên đầy ắp bầu trời phía Đông, rồi từng ánh chớp lóe lên và nổ vang trời. Những hàng cây cam và Oliva đang vặn mình trong cơn gió kinh hồn.

Gioan rùng mình, sợ hãi. Chàng hoảng hốt kêu “Tôi đang ở đâu vậy ?” Nhưng rồi như có một ánh chớp từ trời dội vào tâm hồn, chàng nhớ ra sự hiện diện của Chúa, và kêu lên : “Lạy Chúa ! Con trông cậy nơi Chúa, con không sợ bất cứ điều gì, sự gì, và ở đâu, miễn là Chúa ngự trong con.”

May mắn là có một căn lều bỏ hoang gần đó, Gioan chạy vội tới. Nó là một lều nhỏ rách nát. Có một cửa sổ và cửa ra vào bám vào thành cửa dỉ sắt. Nhưng mái nhà còn khá tốt, không những Gioan không bị ướt mà chàng còn có thể tìm được giấc ngủ ngắn. Chàng mơ rằng, chàng đang ở bên Peru. Kim cương và đá quý ở khắp mặt đất, và chàng đã lấy được vô số và đem bán với giá cao. Rồi chàng làm một bữa tiệc vĩ đại thiết đãi cho một người cần đến. Những tâm hồn khốn khó này khao khát của vật chất, nhưng cũng nhiệt thành nghe chàng nói về Chúa, về Giáo Hội, về luật Chúa. Rồi họ xin Rửa tội để sau này được về trời. Sau đó, cả không gian như vọng một tiếng kêu: “Gioan Masias ! Hãy giúp chúng tôi ! Hãy dạy dỗ chúng tôi điều ngay chính.”

Khi chàng hoàn toàn tỉnh dậy ra khỏi cơn mơ lạ lùng, thì mây đen không còn nữa. Một cầu vòng lộng lẫy xuất hiện vắt ngang bầu trời, không khí trong lành và mát mẻ tràn ngập không gian với tiếng chim hót ríu rít. Chàng vươn mình và đi xuống con đường trở về. Bất chợt chàng nhận ra một bảng chỉ đường, có hình mũi tên và có một chữ duy nhất: “Seville.” Chàng thầm nghĩ : “Có phải đây là nơi mình phải đi tới không ? Lạy Thánh Gioan, tại sao Ngài không bảo con ?”

Khi còn tiếp tục trên con đường đầy vũng sình lầy, chàng tìm ra tràng chuỗi và lần hạt như thói quen để kính mừng Mẹ Thiên Đàng. Bất ngờ chàng thấy một bóng người đang hướng về phía mình. Người lạ có dáng cao, khoẻ mạnh và bận y phục của một nông dân. Ông ta đang dẫn một con lừa nhỏ chất đầy trái cây và rau cỏ.

Khi người khách lạ tới gần, ông ta liếc nhìn chàng, hỏi cách vui mừng: “Có phải bạn đang đi tìm việc làm không ?”

Gioan lắc đầu: “Tôi đang đi Seville, ông ạ. Sau đó tôi hy vọng sẽ tìm đường ra biển và tìm tàu đi Mỹ Châu.”

Người nông dân nhăn mũi: “Mỹ Châu ! Các thanh niên điên dại đều đi tới đó. Hãy nghe tôi, anh bạn. Khôn ngoan hơn thì anh nên ở lại Tây Ban Nha, và đừng để mất sức khoẻ đi tìm vàng bạc trong núi rừng hoang dã. Làm việc cho tôi, tôi sẽ trả tiền công xứng đáng, có thức ăn ngon và nơi ở đàng hoàng, công việc của tôi là nông trại. Anh bạn nghĩ sao ?

Gioan cười: “Cảm ơn ông, nhưng cháu nghĩ cháu phải đi Seville sớm bao nhiêu có thể !”

– “Vậy anh nghĩ là nông trại không đủ tốt cho anh hả ?”

– “Không phải thế. Nhưng cháu cảm thấy…”

– “Không sao đâu. Đừng giải thích thêm. Tất cả mọi thanh niên đều mơ ước như nhau. Họ muốn tiền bạc, giải trí, du lịch. Họ là những kẻ điên tất cả, chỉ có một cách tốt trên cuộc sống là sống trên đất, anh ạ! Tin tôi đi.”

Chàng thanh niên vẫn nhìn xuống đất, nhẹ nhàng vuốt tai lừa, rồi như vấn đề đã được giải quyết, chàng nhìn lên người nông dân: “Ông đang lo lắng về một vấn đề phải không ?” Người nông dân trả lời:

“Lo lắng hả ? Dĩ nhiên rồi, tháng trước hai đứa con trai tôi đã bỏ nhà đi Mỹ Châu, thật là những đứa khốn nạn! Còn vợ tội bị vấp vào đá và bị thương tích. Bây giờ chẳng ai làm các việc trong nông trại cả, chỉ có mình tôi. Thật quá nhiều việc. Chắc chỉ trong một năm nữa là tôi xuống mồ, vì làm việc quá sức.”

Gioan cười : “Đừng cảm thấy quá thất vọng. Có lẽ cháu sẽ đến giúp ông một thời gian.”

Vẻ mặt người nông dân trở nên rạng rỡ và hy vọng: “Cháu nói thực chứ ! Cháu không đùa phải không ?”

– “Không cháu không đùa đâu. Cháu sẽ cố gắng hết sức để trở nên hữu ích.”

– Người nông dân kêu lên: “Tạ ơn Chúa, cháu có thể đi với tôi tới Guadalcanar ngay bây giờ không ? Nhưng trước hết phải đem các thứ này ra chợ bán đã. Hội chợ đang mở, trái cây và rau cỏ sẽ bán hết đêm nay.”

Thế là Gioan giữ dây cương lừa và bắt đầu theo bước nó. Chàng vừa bối rối và thích thú khi gặp biến cố này. Lời nói của Thánh Gioan còn vọng trong trí cậu: “Con đã trung thành phụng sự Chúa trong 20 năm qua trong đời sống khiêm hạ mà Chúa muốn. Bây giờ, Ngài muốn con phụng sự Ngài bằng cách thức lớn lao hơn.” Gioan thầm thì “Xin ý Chúa được thể hiện.”

Người nông dân nhìn cậu “Có gì vậy, cháu nói gì ?”

Cậu trả lời : “Thưa ông, chỉ là lời cầu, cháu cầu nguyện.”

 

Trả lời