Lời Chúa là sức mạnh chiến thắng cám dỗ

Lời Chúa là sức mạnh chiến thắng cám dỗCám dỗ là gì?  Thưa, hiểu một cách giản dị, cám dỗ có nghĩa là “khêu gợi lòng ham muốn đến mức bản thân bị lôi cuốn và sa ngã” (nguồn: internet)

Cám dỗ có từ bao giờ? Thưa, dựa vào Kinh Thánh, chúng ta có thể nói rằng, cám dỗ có từ khi con người xuất hiện. Câu chuyện Eva và Adam sa chước cám dỗ, như điển hình.

Cám dỗ có miễn trừ ai không? Thưa, cám dỗ không trừ một ai, già trẻ lớn bé, nam phụ lão ấu  v.v… bất cứ ai cũng đều bị cám dỗ. Ông Gióp, một nhân vật thời trước Đức Giê-su giáng sinh, đã nhận định rằng: “Đời sống con người trên mặt đất chỉ là một cám dỗ liên lỉ”.

Đúng vậy. Ngay từ khi có trí khôn cho tới lúc trút hơi thở cuối cùng, có biết bao cơn cám dỗ bám theo chúng ta. Từ sáng sớm cho tới chiều tà, từ lúc lên giường ngủ cho tới lúc thức giấc, sự cám dỗ luôn luẩn quẩn quanh ta như hình với bóng.

Ngay chính Đức Giê-su, khi còn tại thế, Ngài cũng đã trải qua những thử thách và cám dỗ rất nghiệt ngã. Sự kiện này được ghi lại chi tiết trong Tin Mừng thánh Mát-thêu.

**

Theo Tin Mừng thánh Mát-thêu ghi lại: Hôm ấy, “Đức Giê-su được Thần Khí dẫn vào hoang địa để chịu quỷ cám dỗ”. Vâng, Đức Giê-su thật sự đã bị quỷ cám dỗ sau khi: “Người ăn chay ròng rã bốn mươi đêm ngày, và sau đó Người thấy đói”.

Đức Giê-su thấy đói, rồi sao nhỉ! Thưa, quỷ hay còn gọi là satan, nó xuất hiện. Đúng với biệt danh là “tên cám dỗ”, nó mon men đến gần và mở lời cám dỗ Người, rằng: “Nếu ông là Con Thiên Chúa, thì truyền cho những hòn đá này hóa bánh đi!”

Hóa-những-hòn-đá-thành-bánh ư! Tại sao satan lại “xúi” như thế? Thưa là bởi, cứ sự thường, con người khi đói thì phải ăn và khi khát thì phải uống. Và, Đức Giê-su lúc đó chẳng  phải  là  “thấy đói” sao!

Đức Giê-su phản ứng thế nào nhỉ! Phải chăng, Ngài nhớ đến bài kinh “Cải tội bảy mối có bảy đức. Thứ năm: Kiêng bớt chớ mê ăn uống.”! Vâng, đây chỉ là suy nghĩ riêng của người viết.

Đức Giê-su – Ngài đúng là “Con Thiên Chúa Hằng Sống. Đấng ngang hàng với Chúa Cha trong mọi sự”. Nhưng không phải vì thế mà tự kiêu tự đại muốn “hô biến” cái gì thì cứ “hô biến”.

Đức Giê-su không dựa thế mình là “con ông cháu cha” như thói đời. Hôm ấy, Ngài đã lớn tiếng quát thẳng vào mặt satan, rằng: “Người ta sống không chỉ nhờ cơm bánh, nhưng còn nhờ mọi lời miệng Thiên Chúa phán ra”.

Satan, nghe rất rõ lời Đức Giê-su đáp. Tuy nhiên, như một con đỉa đói, satan không buông tha Đức Giê-su. Chuyện kể rằng: “Sau đó, quỷ đem Người đến thành thánh, và đặt Người trên nóc đền thờ, rồi nói với Người: “Nếu ông là Con Thiên Chúa, thì gieo mình xuống đi! Vì đã có lời chép rằng: Thiên Chúa sẽ truyền cho thiên sứ lo cho bạn, và thiên sứ sẽ tay đỡ tay nâng, cho bạn khỏi vấp chân vào đá”.

Ghê chưa! Vâng, rất là ghê nhưng là “ghê tởm”. Tại sao gọi là ghê tởm? Thưa, vì satan “bổn cũ soạn lại”, đó là y chơi trò “xảo ngôn”, một chiêu trò mà satan đã thực hiện tại vườn Eden năm xưa.

Năm xưa, satan đã nói khéo, khéo đến mức bà Eva không bao giờ thấy được lời nói của y là xảo trá, mà trái lại, satan đã cố gắng làm cho bà Eva tin tưởng lời y nói. “Chẳng chết chóc gì đâu! Nhưng Thiên Chúa biết ngày nào ông bà ăn trái cây đó, mắt ông bà sẽ mở ra, và ông bà sẽ nên như những vị thần biết điều thiện điều ác”

Eva nghe thấy có lý và đã ăn, rồi đưa cho Adam cùng ăn, hậu quả là…  Vâng, Sách Sáng Thế cho biết: Eva “phải cực nhọc thật nhiều…”  Muốn biết Eva cực nhọc ra sao, hãy mở sách sáng thế ký, chương 3, chúng ta sẽ rõ. Còn Adam! Nguyên tổ Adam “phải đổ mồ hôi trán mới có bánh ăn”, thưa quý vị.

Thiên-sứ-sẽ-tay-đỡ-tay-nâng. Nghe rất có lý. Nhưng, Đức Giê-su không mù quáng như nguyên tổ Adam và Eva. Ngài không “mù” Lời Chúa.

Năm mười hai tuổi, Đức Giê-su đã gây kinh ngạc khi “Ai nghe (ngài) nói cũng ngạc nhiên về trí thông minh và những lời đối đáp của (ngài)” (x.Lc 2, 47)

Nay, ba mươi nha! Satan, đừng giở trò “xảo ngôn”. Hôm ấy, tại thành thánh, nơi quỷ đem Đức Giê-su đến và thách đố Ngài. Đức Giê-su  không “gieo mình xuống”.  Trái lại,  Ngài dùng chiêu “gậy ông đập lưng ông”. Hôm ấy, Đức Giê-su dùng ngay “cây gậy” Kinh Thánh đập gãy lời thách thức đầy kiêu ngạo của satan, lời rằng: “Nhưng cũng có lời chép rằng: Ngươi chớ thử thách Đức Chúa là Thiên Chúa của ngươi”.

Bị hai cú “revers” nổ đom đóm mắt, thế nhưng satan vẫn không nao núng. Nó tiếp tục cám dỗ Đức Giê-su. Lần này, satan tung chiêu độc, y mang “quyền lực, danh vọng”, làm mồi nhử.

Tin Mừng thánh Mát-thêu ghi rằng: “Quỷ lại đem Người lên một ngọn núi rất cao, và chỉ cho Người thấy tất cả các nước thế gian, và vinh hoa lợi lộc của các nước ấy và bảo rằng: Tôi sẽ cho ông tất cả những thứ đó, nếu ông sấp mình bái lạy tôi”.

Đáp lại lời cám dỗ đầy quyến rũ, Đức Giê-su nói: “Satan kia, xéo đi. Vì đã có lời chép rằng: Ngươi phải bái lạy Đức Chúa là Thiên Chúa của ngươi, và phải thờ phượng một mình Người mà thôi”.

Ba lần cám dỗ đều được sa-tan ngụy trang kín đáo bằng những lời phỉnh nịnh “nếu ông là Con Thiên Chúa”. Ba lần cám dỗ satan lấp liếm bằng những trích đoạn kinh thánh rất tinh vi: “vì đã có lời chép rằng” v.v… và v.v… Tiếc thay, tất cả những mánh khóe đó đều không lòe bịp được Đức Giê-su. Không lòe bịp được, là bởi, Ngài có bửu bối: “Thánh Kinh – Lời Chúa”.

**

Đức Giêsu không non-tay-ấn. Ngài không phải là “tôn ngộ không”. Ngài không dùng quyền phép “truyền cho hòn đá này hóa thành bánh” là bởi, nếu có làm ra, thì thứ bánh đó “ăn rồi cũng chết”.

Điều Đức Giêsu sẽ “truyền”… Vâng, chính là truyền cho các môn đệ “quyền phép” làm cho “tấm bánh và chén rượu” trở thành “Mình Máu Thánh Ngài”. Để bất cứ ai ăn hoặc uống sẽ không còn đói khát nhưng được sự-sống-đời-đời.

Thách thức Ngài đứng “trên nóc đền thờ” rồi gieo mình xuống ư! Không, Đức Giêsu đến thế gian không phải để biểu diễn những trò ảo thuật huyền bí, đại loại giống như ảo thuật gia David Copperfield. Ngài đến để thi thố “sự hiền lành và khiêm nhường trong lòng”.

Sa-tan muốn đánh đồng giữa một phép lạ để củng cố lòng tin vào Thiên Chúa với  màn biểu diễn hô biến nhuốm mùi “mãi võ Sơn Đông”.

Đức Giêsu không sập bẫy trước chiêu “khích tướng” của Satan “nếu ông là Con Thiên Chúa”.  Đúng, Đức Giê-su là Con Thiên Chúa, nhưng Con Thiên Chúa vào hoang địa không phải để mở trường dạy làm “ảo thuật”.

Vào hoang địa, Đức Giêsu mở trường “dạy Kinh Thánh”. Chính những lời Kinh Thánh mà Đức Giêsu dùng để “phản biện” tên-cám-dỗ  đã để lại cho chúng ta một bài giáo huấn sâu sắc, rằng: “Kinh Thánh – Lời Chúa” chính là vũ khí, là sức mạnh, là bửu bối, để chúng ta “chế ngự cơn cám dỗ”.

***

Đúng như lời ông Gióp nói năm xưa, ngày nay chúng ta cũng không thoát khỏi những cơn cám dỗ liên lỉ của Satan. Cũng là những cám dỗ xưa kia Đức Giê-su đã đối diện. Cũng là danh vọng, quyền lực, tiền bạc, mê ăn uống v.v…

Những lời cám dỗ rất ngọt ngào và nhẹ nhàng. Và, đó là lý do ngài Giáo Hoàng Phanxicô đã phải cảnh báo: “Satan nó xâm nhập vào linh hồn con người rất nhẹ nhàng: ‘gõ cửa, xin phép, bấm chuông, rất lịch sự’, nó bước vào trong thinh lặng, bắt đầu trở thành một phần của đời sống. Với ý tưởng và những thúc đẩy của nó, nó giúp con người sống tốt hơn, và từ đó, bước vào đời sống, tận bên trong, bắt đầu thay đổi họ, nhưng âm thầm không gây ra tiếng ồn. Ma quỷ từ từ thay đổi những tiêu chuẩn của chúng ta, đưa chúng ta đến tình trạng thế tục, nó ngụy trang theo cách hành động của chúng ta và hầu như chúng ta không thể nhận ra điều đó. Ma quỷ xứng đáng với tên gọi “là cha đẻ của sự gian dối.” (nguồn: internet)

Rất… rất gian dối khi con cái satan đã dánh lận con đen rằng thì-là-mà, “hút điều hòa kinh nguyệt”, không phải là “phá thai”! Rất… rất là xảo ngôn, khi chúng nói, thứ tư lễ tro, thứ sáu tuần thánh ăn chay kiêng thịt, thì ăn tôm hùm, chứ nào có phải là ta “mê ăn uống”!

Vâng, toàn là những lời cám dỗ có cánh, rất thuyết phục, phải không, thưa quý vị! Toàn là những lời khuyến dụ, đặt bẫy và quyến rũ…

Làm thế nào để chiến thắng những lời cám dỗ, nhuốm giọng điệu lừa phỉnh này? Thưa, thánh Phao-lô có lời khuyên: “hãy cầm gươm của Thần Khí ban cho, tức là Lời Thiên Chúa”.

Đúng vậy, nếu chúng ta nghe và tuân giữ lời Đức Giê-su truyền dạy: “Trước hết, hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa và đức công chính của Người, còn tất cả những thứ kia, Người sẽ thêm cho”, nếu chúng ta nghe lời Đức Giê-su truyền dạy: “được lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn thì nào ích gì”, có phần chắc chúng ta sẽ không bị “sa vào những chước cám dỗ” nêu trên.  Chắc chắn chúng ta sẽ không bằng mọi giá, không bán linh hồn cho quỷ, để có được quyền lực, danh vọng, địa vị, tiền bạc, ở thế gian này.

Tưởng chúng ta cũng nên biết, theo tiếng Hy Lạp chữ “cám dỗ” được hiểu là “để đưa vào thử nghiệm.” Do vậy, khi chúng ta đối diện với những cơn cám dỗ, đó chính là chúng ta “được đưa vào thử nghiệm”, như Đức Giê-su cũng đã được-đưa-vào-thử-nghiệm.

Vì thế, chúng ta có thể tin rằng Đức Giê-su sẽ thấu hiểu và đồng cảm với chúng ta. Vâng, tác

 giả thư gửi tín hữu Do Thái cũng đã khẳng định, rằng Đức Giê-su: “Vì bản thân Người chịu khổ trong khi bị cám dỗ. Người có thể cứu giúp những ai đang bị cám dỗ vậy.” (x.Dt 2, 18)

Satan, thông qua những thế lực của cái ác, chúng reo rắc đến chúng ta với vô số cám dỗ. Tất

cả những cám dỗ đó đều có chung ba điểm cốt lõi: dục vọng của mắt, dục vọng của tính xác thịt, và sự kiêu ngạo của đời (1Ga 2, 16).

Để có thể nhận biết và chống lại những cám dỗ đó, chúng ta hãy nghe thêm một lần nữa lời thánh Phao-lô khuyên dạy: “Hãy luôn cầm khiên mộc là đức tin, nhờ đó anh em sẽ có thể dập tắt mọi tên lửa ác thần. Sau cùng, hãy đội mũ chiến là ơn cứu độ và cầm gươm của Thần Khí ban cho, tức là Lời Thiên Chúa” (Êp 6,17).

Có một đời sống đức tin, một đức tin mật thiết với Lời Thiên Chúa, đó chính là lúc thanh kiếm của Thần Khí nằm trong tay của chúng ta. Điều này cho phép chúng ta chiến thắng mọi cơn cám dỗ.

Tưởng chúng ta cũng nên nghe thêm lời dạy dỗ của Đức Phanxico, ngài dạy rằng: “Lời Chúa là sức mạnh tâm linh, là lẽ sống thần linh và là lời ban sự sống. Đọc và suy gẫm Lời Chúa sẽ đem lại cho chúng ta sức mạnh để chiến thắng tội lỗi”.

Nói tắt một lời: “Lời Chúa là sức mạnh để chiến thắng cám dỗ.