Đức Maria như một điển hình cho chúng ta

 

 

Đức Maria như một điển hình cho chúng taGiáng Sinh đã gần kề. Và, những biểu ngữ như: Merry Christmas – Chúc Mừng Giáng Sinh – Giáng Sinh Vui Vẻ v.v…  đã được trang trí khắp nơi nơi.

Với người Công Giáo, có một biểu ngữ thường được dùng để trang trí trước cổng nhà thờ, hoặc trên máng cỏ Chúa Hài Đồng, đó là biểu ngữ mang những dòng chữ sau đây: “Vinh Danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho loài người Chúa thương”.

Có thể nói rằng, hàng triệu triệu người Công Giáo rất quen thuộc với câu chúc tụng này. Đây là lời ngợi khen Thiên Chúa, trong ngày Chúa Giê-su Giáng Sinh, do “muôn vàn thiên binh hợp với sứ thần ngợi khen” (x.Lc 2, 13-14)

Trong ngày lễ Giáng Sinh, người Công Giáo (cũng như không Công Giáo) đều tỏ bày niềm vui của mình qua việc đối xử với nhau một cách đặc biệt hơn, như: biểu lộ sự vui vẻ, đem sự bình an và thể hiện tình yêu thương đến cho mọi người. Vâng, đây là những việc làm thường được gọi là “Tinh Thần Giáng Sinh”.  Giáng Sinh sắp trở về và cớ sao chúng ta không thể hiện Tinh Thần Giáng Sinh nhỉ!

Có một con người thật  “thuộc dòng dõi vua David”, được tiêu biểu cho tinh thần Giáng Sinh, đó chính là Đức Maria. Dựa vào đâu để nói Đức Maria tiêu biểu cho tinh thần Giáng Sinh? Thưa, dựa vào cuộc sống ưu việt của Mẹ.

Mà thật vậy. Kinh Thánh đã ghi chép lại cuộc sống của Đức Maria là một cuộc sống chất chứa những niềm vui, niềm vui có Thiên Chúa ở cùng. Kinh Thánh đã ghi chép lại cuộc sống của Đức Maria là một cuộc sống tràn đầy tình yêu thương, một tình yêu đến là để phục vụ.

Câu chuyện “Đức Maria viếng thăm bà Êlisabeth” được ghi trong Tin Mừng thánh Luca như một dẫn chứng điển hình.

Câu chuyện được kể lại rằng: Sau khi được sứ thần Gabriel loan báo “bà Êlisabeth tuy đã già rồi, mà cũng đang cưu mang một người con trai, bà ấy vẫn mang tiếng là hiếm muộn mà nay đã có thai”, Đức Maria “đã vội vã lên đường” thăm  viếng bà Elisabeth.

Con đường Đức Maria đi không đơn giản là một con đường bằng phẳng dễ đi. Đức Maria phải băng qua miền núi để “vào một thành thuộc chi tộc Giu-đa”. Khi vào nhà ông Dacaria, Đức Maria liền cất tiếng chào bà Elisabeth.

Cuộc thăm viếng của Đức Maria không phải là một cuộc thăm viếng bình thường, nhưng là một cuộc thăm viếng của một tình yêu, một tình yêu “quên mình”, quên rằng mình cũng vừa “thai nghén”.

Và, chính nhờ sự quên mình của Đức Maria, bà Elisabeth đã nhận được niềm vui, niềm vui “được Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi”. Chính nhờ sự quên mình của Đức Maria, mà tai bà Elisabeth “vừa nghe tiếng (Đức Maria) chào, thì đứa con trong bụng đã nhảy lên vui mừng”. Cuối cùng, chính nhờ sự quên mình của Đức Maria, cuộc thăm viếng của Mẹ đã để lại một dấu ấn, dấu ấn bình an nơi bà Elisabeth.

Vâng, làm sao không bình an cho được, khi bà Elisabeth “già rồi mà đang cưu mang một con trai”, lại được một cô thiếu nữ dám quên mình “ở lại với bà độ ba tháng”, ba tháng để phục vụ, rồi mới trở về nhà! Một cuộc viếng thăm như thế, ai dám phủ nhận, Đức Maria đã để lại cho chúng ta một tấm gương mẫu mực về “Tinh Thần Giáng Sinh”!

Đức Maria không chỉ thể hiện Tinh Thần Giáng Sinh vào ngày thăm viếng bà Elisabeth, nhưng Mẹ đã thể hiện tinh thần đó suốt cả cuộc đời. Chuyện kể lại rằng: “Ngày thứ ba, có tiệc cưới tại Ca-na miền Ga-li-lê. Trong tiệc cưới có thân mẫu Đức Giê-su”(Ga 2, 1)

Vâng, trong buổi tiệc cưới hôm đó, có Đức Maria. Và, tại đây, Mẹ đã thể hiện “Tinh Thần Giáng Sinh”. Chuyện là hôm đó, “khi thấy thiếu rượu”, Đức Maria đã can thiệp bằng cách nói với Đức Giê-su rằng: “Họ hết rượu rồi”.

Họ hết rượu rồi thì liên quan gì đến mình, mình chỉ là khách mời kia mà! Nhưng không, dù chỉ là khách mời, nhưng với Tinh Thần Giáng Sinh, Đức Maria không thể không quan tâm đến.

Với Tinh Thần Giáng Sinh, Đức Maria không thể để cho mọi người mất niềm vui, niềm vui mà những vị khách đang vui. Với Tinh Thần Giáng Sinh, Đức Maria không thể để cho đôi tân hôn mất đi sự an bình vì thiếu rượu.

Niềm vui và sự an bình phải được hiện diện, hiện diện trong tình yêu thương của Thiên Chúa. Thế nên, hôm đó Tinh Thần Giáng Sinh của Đức Maria đã được thể hiện, thể hiện qua lời nói với các gia nhân: “Người bảo gì các anh cứ làm theo”.

Như đã nói ở trên, Giáng Sinh đã gần kề. Và, khi Giáng Sinh gần kề, có bao giờ chúng ta tự hỏi, hành trang cho việc tham dự Lễ Giáng Sinh của chúng ta là gì? Phải chăng là một “Tinh Thần Giáng Sinh”?  Vâng, phải là một Tinh Thần Giáng Sinh.

Tuy nhiên, một thực tế đáng buồn, tinh thần đó “thường được thể hiện ngắn ngủi”. Thật vậy, trong một bài  tiểu luận có tựa đề “Tinh thần Lễ Giáng Sinh” của ngân hàng Royal Bank of Canada cho biết: “Nhiều người là ‘tín đồ Ki-tô giáo’ chỉ xứng với danh nghĩa này vài tuần trong năm, biểu lộ lòng quan tâm  đối với người đồng loại cho đến Tết, rồi sau đó trở lại lối sống ích kỷ và thái độ dửng dưng trước cảnh ngộ khốn khổ của người khác”.

Bài viết trên nói tiếp, “chỉ có một vấn đề” với tinh thần Lễ Giáng Sinh, đó là người ta không biểu lộ tinh thần ấy “quanh năm”(nguồn: internet). Vâng, tinh thần đó phải được thể hiện suốt cả cuộc đời, như Đức Maria.

Đừng bao giờ có tư tưởng “chủ bại” mà cho rằng, để thể hiện tinh thần đó suốt cả cuộc đời là điều bất khả thi.

Thánh Lễ, vâng  Thánh Lễ chính là “nguồn cảm hứng” để chúng ta tìm kiếm cho mình động lực sống tinh thần đó. Bởi Thánh Lễ chính là một bản tình-ca-yêu-thương-của-Thiên-Chúa. Suy niệm về những diễn tiến xảy ra trong thánh lễ sẽ khơi dậy trong chúng ta tinh thần Giáng Sinh. Một tinh thần vui mừng hớn hở và tình yêu hướng tới tha nhân.

Khi chúng ta đọc “Lời nguyện các tín hữu” với những lời cầu xin mang tính vị tha hướng tới tha nhân, và vì lợi ích cho những người đang trong hoàn cảnh khó khăn nhất của mình, hợp cùng với lời mời gọi của vị chủ tế: “Anh chị em hãy chúc bình an cho nhau”. Nó có khác gì một bài ca đức ái mà khi xưa trong bữa tiệc ly Đức Giêsu đã nhắn nhủ với các môn đệ rằng: “Anh em hãy yêu thương nhau, như chính Thầy đã yêu thương anh em” (Ga 13, 34).

Cử chỉ thừa tác viên trao Mình-Thánh-Chúa cho chúng ta nói lên một điều rằng: chúng ta cũng phải “trao” Chúa đến cho anh em.  Nói cách khác, chúng ta cũng phải: “trao cho nhau yêu thương tình loài người”. Chúng ta cũng phải “trao cho nhau tin yêu đừng gian dối”. Bây giờ chúng ta hãy bớt chút thời giờ, trở lại câu chuyện “Đức Maria viếng thăm bà Êlisabeth”.

Vâng, với thực tế của cuộc sống hôm nay, vẫn còn đâu đó những “bà Elisabeth-thời-đại”. Những bà Elisabeth-già-nua không nơi nương tựa. Những bà Elisabeth lang thang ngoài đường phố.

Vẫn còn đâu đó những Elisabeth vừa mới chào đời nhưng không một lần được nhìn thấy mẹ thấy cha. Những Elisabeth đang “ẩn-mình-chờ-chết” trên giường bệnh vì không có tiền thuốc thang. Những Elisabeth bị bán làm nô lệ tình dục không thương tiếc…

Vâng, những bà Elisabeth đó đang ngóng chờ một sự viếng thăm. Và ai sẽ là Đức Maria? Ai sẽ là người “đon đả lên đường”? Ai sẽ là người đem “Tinh Thần Giáng Sinh” đến cho những bà Elisabeth đó, nếu không phải là chính chúng ta?

Phải… phải là chính chúng ta. Nếu không, Tinh Thần Giáng Sinh sẽ “nằm lì” nơi hang Belem, sẽ bị treo lơ lửng trên Thập Giá nơi  bàn thờ và sẽ chìm dần vào quên lãng.

Cuối cùng, nếu không phải là chính chúng ta đem tinh thần Giáng Sinh đến cho mọi người, thì lời ngợi khen Thiên Chúa, trong ngày Chúa Giê-su Giáng Sinh: “Vinh Danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho loài người Chúa thương”, chỉ là một giấc mơ thôi.

Charles Dickens, văn hào người Anh trong thế kỷ 19, ông ta đã dựng lên nhân vật giả tưởng Scrooge. Quan sát bầu khí lễ hội Giáng Sinh, nhân vật này buột miệng nói: “Thôi nào, lại một trò bịp bợm”(nguồn: internet).

Thưa quý ông bà và anh chị em, làm sao để thế giới hôm nay khi nhìn vào Lễ Giáng Sinh, họ sẽ không lập lại lời của nhân vật Scrooge? Phải chăng là hãy noi gương Đức Maria và xem đó như một điển hình cho chúng ta về Tinh Thần Giáng Sinh đích thực? Thưa, đúng vậy. Đức Maria như một điển hình cho chúng ta.

Petrus.tran

 

Trả lời