Cn 17 Tn : Lời Cầu Nguyện Thánh

Cn 17 Tn : Lời Cầu Nguyện Thánh


Cn 17 Tn : Lời Cầu Nguyện ThánhNăm thứ ba mươi; kể từ khi tại Bethlehem có “Một Đấng Cứu Độ đã sinh ra. Người là Đấng Kitô Đức Chúa” (Lc 2,11). Vùng đất Palestin; một vùng đất của sự đô hộ, của nỗi đợi chờ, của niềm hy vọng như qua một cơn mê. Có một người thanh niên “trạc ba mươi tuổi…” tên là Giêsu; người ta cũng quen gọi là Giêsu Nazareth; xuất hiện.

Sự xuất hiện của Giêsu lập tức được “đồn ra khắp xứ Xyri. Thiên hạ đem đến cho Người mọi kẻ ốm đau, mắc đủ thứ bệnh hoạn tật nguyền : những kẻ bị quỷ ám, kinh phong, bại liệt… ” Thiên hạ kể lại rằng : chàng trai Giêsu “Đã chữa (bọn) họ” khỏi tất cả mọi thứ bệnh tật.…

Giêsu không chỉ cứu chữa thể xác họ. Ngài còn lớn tiếng rao giảng về một “Nước Trời (nay) đã đến gần” Và rằng : hỡi anh em “ Anh em hãy sám hối”.(Mt 4,17). Một bài thuyết giảng lừng danh đã được Giêsu rao giảng trên núi trước các cử tọa là  “các môn đệ” và “đám đông” dân chúng… “Phúc thay ai… Phúc thay ai… Phúc thay anh em…” (Mt 5, 1).

Khi kết thúc bài giảng “dân chúng sửng sốt về lời giảng dạy của Người” (Mt 7,28). Không thể phủ nhận Đức Giêsu quả là một bậc “kỳ tài” về thuyết giảng. Và có thể nói rằng Ngài là Thầy-của-những-bậc-thầy-thuyết-giảng…

Ba năm trời cùng Thầy Giêsu “dong duỗi đường gió bụi” rao giảng Tin Mừng. Các môn đệ không thể không kính phục Đức Giêsu về những phép lạ Ngài đã làm; cũng như mến mộ những lời Đức Giêsu đã giảng dạy…

Một hôm, trong bầu khí yên tĩnh và trầm lắng. Đức Giêsu  đang “cầu nguyện”…  Có “một người trong nhóm môn đệ” đến bên Đức Giêsu khi thấy “Người cầu nguyện xong”. (Lc 11,…1).

Cứ tưởng rằng vị môn đệ này “ăn mảnh”… đến xin Đức Giêsu truyền cho mình “bảy mươi hai phép thần thông” hầu có thể đem ra thi thố cho mọi người nể phục !!! Cứ tưởng rằng vị môn đệ này đến xin Thầy Giêsu dạy cho mình “bí quyết” làm thế nào để có một bài giảng thuyết có thể “gây tiếng vang lớn” !!!

Ồ ! Không phải vậy !!! Vị môn đệ này; đại diện nhóm mười hai; ông ta đến xin Đức Giêsu “Dạy (cho các ông) cầu nguyện…”(Lc 11, …1).

Chắc hẳn đây không phải lần đầu tiên các môn đệ chứng kiến hình ảnh Thầy-của-mình ngây ngất hướng lòng lên Chúa Cha !!!  Chắc hẳn; vài người trong số các ông; đã chứng kiến hình ảnh linh thiêng đã xảy ra ở sông Giodan; nơi Đức Giêsu “chịu phép rửa, và đang khi Người cầu nguyện, thì trời mở ra…” (Lc 3, 21).  Chắc hẳn hình ảnh linh thiêng đó đã in sâu vào tâm trí các ông với những câu hỏi “tại sao ?”…

Tại sao ? Tại sao lời cầu nguyện của Đức Giêsu “linh” đến độ được  “Thánh Thần ngự xuống trên Người….” (Lc 3, 22).

Phải chăng đó là lý do khiến các ông “khao khát” được chính “ông Thầy của mình”; chứ không phải “ông Gioan tu rừng”; dạy cho các ông cách cầu nguyện !!!

Biết được lòng khao khát của các môn đệ. Đức Giêsu bảo các ông rằng : “Khi cầu nguyện, anh em hãy nói : Abba. Lạy Cha !” (Lc 11, 2).

Một chút tâm tình…

Kể từ khi nguyên tổ Adam và Eva phạm tội. Con người chỉ mới  “nghe thấy tiếng Chúa (thì đã) sợ hãi” mà chạy trốn rồi !!!  Lấy đâu ra tâm tình để mà thưa cùng Chúa “Abba ! Lạy Cha ” !!!

“ABBA ! Lạy CHA…”. Phải chăng; khi  dạy các môn đệ cầu nguyện rằng : “Lạy Cha” ! Vâng, phải chăng Đức Giêsu muốn con người được phục hồi địa vị là “Con Thiên Chúa” !!!

Đúng vậy… Hãy nghe lại những gì Đức Giêsu đã nói với Nicôđêmô : “Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời”… Và rằng “Những ai tin vào danh Người, thì Người cho họ quyền trở nên CON-THIÊN-CHÚA” (Ga 1, 12).

Rất… rất “logic”… Vâng, rất hợp lý khi Đức Giêsu bảo các môn đệ – là những kẻ đã tin và đi theo Ngài – rằng : “Khi cầu nguyện, anh em hãy cầu nguyện như thế này : Lạy Cha chúng con là Đấng ngự trên trời” (Mt 6, 9).

“Abba ! LẠY CHA”. Quả đúng là một lời nguyện… “ LỜI CẦU NGUYỆN THÁNH”.

Một phút suy tư…

“Lạy Cha chúng con ở trên trời”. Dạy chúng ta lời cầu nguyện này; Đức Giêsu muốn tái lập lại một-mối-tình mà con người vì đã phạm tội; nên đã đánh mất. Đó là mối tình “tương giao” giữa CHA THIÊN THƯỢNG chính là THIÊN CHÚA với con người chúng ta.

“Lạy Cha chúng con ở trên trời”… Dạy chúng ta lời cầu nguyện này; Đức Giêsu đã “bật mí” cho chúng ta một “địa chỉ vàng”… “Cha chúng ta ở trên trời”… Đó … đó chính là “địa chỉ vàng” mà chúng ta cần “tìm” đến “gõ cửa và xin”…

“Lạy Cha chúng con ở trên trời”. Vâng, Đức Giêsu đã dạy chúng ta một bài kinh cầu nguyện “mẫu mực”. Là một Kitô hữu – sẽ thật là xấu hổ; nếu một ai đó trong chúng ta; không thuộc bài kinh cầu nguyện này.

Nhưng sẽ còn “xấu hổ” hơn nữa; nếu một ai đó trong chúng ta; đọc bài kinh cầu nguyện này như  một “con vẹt”… như để “trả bài” lại trước mặt Thiên Chúa… Lúc đó, có thể nói rằng, chúng ta như một anh “thợ tụng kinh” – điều mà Đức Giêsu cho là “lải nhải như dân ngoại; họ nghĩ rằng : cứ nói nhiều là được nhận lời”. Ngài nói tiếp rằng “Đừng bắt chước họ” (Mt 6, 7-8).

Vâng, hãy “miệng đọc lòng suy” với tất cả tâm tình của một người con trải-lòng-ra “cầu khẩn, van xin, tạ ơn, mà giãi bày trước mặt Thiên Chúa những điều (chúng ta) thỉnh nguyện” (Pl 4,6).

Một khi chúng ta “miệng-đọc-lòng-suy” thì không có lý do gì Cha-chúng-ta-Đấng-ở-trên-trời; như lời Đức Giêsu đã nói : “Lại không ban Thánh Thần cho những kẻ kêu xin Người sao ?”(Luca 11,…13).

Petrus.tran


Trả lời