Cảm Ơn Đời Cho Con Có Ba

 

 

Cảm Ơn Đời Cho Con Có Ba

Cảm Ơn Đời Cho Con Có BaBa tôi không phải là người đàn ông hoàn hảo, nhưng nếu cho tôi được chọn người cha tuyệt vời nhất, hẳn nhiên tôi không cần suy nghĩ mà nói rằng đó chính là ba tôi! Ba tôi không có vẻ ngoài ấn tượng như các nam diễn viên nổi tiếng, nhưng bù lại khuôn mặt chữ điền của ba lúc nào cũng khiến tôi tự hào với bạn cùng trường. Tụi nó hay xuýt xoa: “Ba cậu trông hiền thế”.

Ba tôi chất phác, nghĩ thế nào nói thế ấy, không biết dùng từ hoa mỹ, ít khi ba thể hiện cảm xúc ra ngoài. Tôi chưa bao giờ thấy ba tặng hoa cho mẹ dịp 8-3 hay sinh nhật mẹ. Nhưng vào mỗi dịp đó, ba luôn chịu khó xuống bếp nấu nướng. Những lúc ấy mắt mẹ tôi rưng rưng…

Ba tuổi Sửu, tôi tuổi Mùi. Không biết có đúng là vì vậy hay không mà hai cha con thường khắc khẩu. Tính ba nóng nảy, tính tôi vụng về nên rắc rối xảy ra liên miên. Tôi hay bị ba mắng vì cái tội chậm chạp, lề mề. Nhưng chưa lúc nào tôi trách ba cả bởi đơn giản tôi biết rằng “thương cho roi cho vọt”.

Tôi là con một. Dù yêu thương hết mực nhưng ba không thích tôi sống dựa dẫm. Ba nói má dạy tôi nấu ăn, chí ít là những món đơn giản mà bất kỳ đứa con gái nào cũng phải biết để lo gia đình sau này. Ba cũng chỉ tôi chạy xe đạp, xe máy… Ba nói con người cái gì cũng phải biết, nhất là biết tự chăm sóc bản thân. Vậy mà mười hai năm học phổ thông, không ngại nắng mưa, sáng nào ba cũng hì hục trên chiếc xe City cũ kỹ đưa tôi đến trường. Ba bảo: “Đến lúc nào đấy con phải tự đi xe một mình. Nhưng bây giờ ba sẽ giúp con dần quen với điều đó!”.

Ba tôi không giàu sang như nhiều ông bố khác, sẵn sàng chi cho con mình vài trăm nghìn mỗi ngày để tiêu vặt, nhưng ba lại dành gần nửa tháng lương ít ỏi để tôi mua sách tham khảo mỗi đợt tập trung vào đội tuyển thi học sinh giỏi.

Ba tôi không tỉ mỉ như mẹ – luôn cẩn thận sắp xếp nào quần áo, quà bánh, trái cây, thức ăn vặt cho tôi mang theo mỗi dịp trở lại thành phố học tập. Vậy mà tôi cứ nhớ mãi hôm đầu tiên mới vào ở ký túc xá, lúc ra về ba giúi vào tay tôi chai dầu gió, dặn kỹ: “Bụng con yếu, hay bị đau, nhớ giữ nó mà dùng”. Tôi khẽ gật đầu, lòng chợt thấy nôn nao…

Ba luôn động viên tôi cố gắng học tập. Thời khóa biểu của tôi trống hai ngày cuối tuần, trong lúc mẹ hay hỏi han khi nào tôi về thăm nhà thì dường như chưa bao giờ ba nhắc tới điều đó. Thế nhưng, mỗi dịp tôi về ba thường trò chuyện với tôi nhiều hơn, dặn mẹ mua cho tôi bao nhiêu thức ăn ngon. Vậy mà có lúc tôi từng nghĩ ba không thương tôi nhiều.

Đến hôm nay ba vẫn là người đàn ông chất phác, ít nói, hay nhắc nhở tôi khi tôi phạm lỗi. Nhưng hơn bao giờ hết, từ trong thâm tâm tôi biết ba thương tôi hết lòng, lo lắng cho con gái một mình xa nhà và mong ngóng từng ngày con gái trở về trong vòng tay yêu thương của ba mẹ…

Nguyễn Ngọc Thảo Như

 

.

Trả lời