Thánh Gioan Masias – Người con của Thánh Đa Minh

 

 

Thánh Gioan Masias 

*.*

Nội dung  

Lời mở

Chương I: Cậu bé chăn chiên

Chương II: Cuộc hành trình

Chương III: Tai nạn ở Seville

Chương IV: Hành trình về hướng Tây

Chương V: Thành phố của các vua chúa

Chương VI: Người con của Thánh Đa Minh

Chương VII: Người giữ cửa tu viện

Chương VIII: Các vị thánh của Mỹ Châu

Chương IX: Người bạn cần được giúp đỡ

Chương X: Các bạn mới của Thầy Gioan

Chương XI: Cánh cửa mở đón niềm vui

Chương XII: Thầy Gioan an nghỉ

Chương XIII: Từ biệt tu viện Madalêna

Chương XIV: Vị anh hùng Mỹ Châu

*.* 

Chương VI: Người con của thánh Đa Minh

Thánh Gioan Masias - Người con của Thánh Đa Minh

Gioan làm việc cho ông Peter Menacho được hai năm rưỡi. Công việc của chàng tương tự như ở nông trại Tây Ban Nha, họ nhờ chàng chăn chiên và súc vật ở trại. Chàng thanh niên rất vui khi làm việc này. Tuy nhiên, vào mùa Giáng sinh năm 1612, cậu đem tin bất ngờ cho chủ. Cậu đổi ý về nếp sống cho tương lai. Trong vòng một tháng nữa, cậu sẽ nghỉ việc chăn chiên để đi nơi khác tìm việc mới.

 Chủ trại buồn rầu: “Cậu không thể rời bỏ tôi. Cậu là người làm tốt nhất chưa từng có. Chỉ cần cho tôi biết cậu cần thêm bao nhiêu tiền, tôi rất vui để trả thêm cho.”

Chàng trả lời: “Thưa ông, không phải là vấn đề tiền bạc. Ông luôn luôn độ lượng với cháu mà.” Ông chủ vạn lại: “Thế sao cháu lại phải tìm việc khác tốt hơn? Cháu đi đâu? Ai sẽ ăn cướp cháu khỏi tôi đây?”

Chàng mỉm cười nhẹ nhàng: “Cháu đi để trở thành một tu sĩ, Chúa muốn thế nên cháu sẽ vào tu viện tháng tới.”

Ông Peter mở tròn mắt: “Cháu sẽ là một linh mục sao ?”

Chàng vẫn từ tốn: “Thưa ông, không đâu. Chỉ là một thầy dòng thôi, ông cầu nguyện cho cháu nhé!”

Người đàn ông quá thất vọng. Không ai thay thế được Gioan Masias, một thanh niên khoẻ mạnh và khéo léo trong việc trông coi và chăm sóc đàn vật.

Có hai tu viện Đa Minh ở Lima, Tu Viện Mẹ Mân Côi (cũng gọi là tu viện thánh Đa Minh) và một tu viện nhỏ hơn dâng kính Thánh Nữ Maria Madalena. Các tu sĩ tu viện Madalena không có nhiều sinh hoạt ở ngoài như dạy học và giảng thuyết, nhưng dành nhiều thời giờ để cầu nguyện, chiêm niệm và làm việc sám hối. Bằng cách đó, các tu sĩ kéo phúc lành của Chúa cho họ và cho tha nhân.

Vào chiều ngày 22 tháng giêng năm 1622, Gioan từ giã ông chủ trại để đi Lima. Khi ngọn tháp trắng của Tu viện hiện ra trước mặt, Gioan ngừng thở một hơi, ngẫm nghĩ và cầu nguyện: “Lạy thánh Gioan, hãy ở với con! Hãy giúp con nên thánh.”

Thầy Phaolô là người canh cổng ra đón người khách khi nghe tiếng chuông reo. Thầy nổi tiếng là một vị thánh, bạn thân của kẻ đau ốm và nghèo khó, và đã quen với Gioan Masias lâu rồi. Chính thầy đã khuyến khích Gioan đi tu. Khi thấy Gioan, khuôn mặt thầy trở nên rực rỡ tươi vui. Vào đêm nay, khi bắt đầu ngày lễ kính thánh Raymond Penafort, người khách bạn này sẽ được mặc áo Dòng Đa Minh. Do đó thầy vui vẻ báo tin: Mọi sự đã sẵn sàng rồi. Hãy đi vào để tôi nói chuyện.”

Gioan nhanh chóng bước vào căn nhà gỗ gần cổng nơi thầy Phaolô dành nhiều thời giờ để giúp đỡ các kẻ nghèo khó. Đi đàng sau, thầy Phaolô ngạc nhiên khi thấy Gioan không mặc bộ áo thường dùng. Chàng đi chân không và khoác tấm mền len thô cứng của một người ăn xin da đỏ. Thầy hỏi: “Gioan, tại sao lại ăn mặc thế này?” Chàng thanh niên mỉm cười: “Trông tôi khác lắm hả thầy? Trước khi rời bỏ trại chăn nuôi, tôi đã đánh đổi áo quần cho một người nghèo. Trông nó cũng còn mặc được, với cách này, dễ dàng chào từ biệt ông chủ đó mà.”

Một cái nhìn trìu mến lộ trên vẻ mặt thầy Phaolô. Cũng mười năm về trước, thầy Phaolô đã đến tu viện này cùng một tâm tình dứt bỏ sự đời. Thầy không đem theo gì hết trừ ra tình yêu và sự nhiệt thành phụng sự Chúa.

Thầy Phaolô chưa kịp nói thêm thì cha Bề trên đã nhắn lời cho Gioan đi dự giờ kinh chiều. Thầy nói: “Gioan, hãy đi. Đức vâng lời là sự quan trọng nhất trong đời sống tu sĩ đó.” Gioan gật đầu: “Con hiểu, nhưng con đi một mình sao ?” Thầy Phaolô mở cửa: “Không, thầy sẽ dẫn con đi, gần 5 giờ chiều rồi. Con còn 7 tiếng đồng hồ nữa để suy nghĩ thêm, nếu con muốn đổi ý định.”

Gioan nói: “Thầy Phaolô, đừng đùa con.” Thầy nói: “Được rồi, không tranh luận nữa. Thầy luôn cảm thấy con thuộc về Dòng rồi. Xin Chúa chúc lành cho con như đã chúc lành cho thầy mười năm trước đây.”

Trước nửa đêm, các Thầy ở tu viện Thánh Madalena chỗi dậy đến nhà nguyện để đọc kinh sáng. Vì là ngày lễ đặc biệt của Dòng kinh Thánh Raymond Pernafort, bàn thờ được thắp sáng với 4 cây nến lớn. Các cha, các thầy vào chỗ ngồi, trong khi đó cha Bề trên Salvador Ramiez ngồi ở chiếc ghế đặt trước bàn thờ. Tất cả cộng đoàn im lặng cầu nguyện một lát. Rồi cha Bề trên làm hiệu bảo Gioan tiến lên.

Tất cả khuôn mặt mọi người đều rạng rỡ, họ hiểu rằng người khách mới đến sẽ dâng hiến cuộc đời mình cho Chúa.

Cha Bề trên cũng nghĩ như thế khi nhìn chàng trai quỳ gối trước mặt ngài. Cha từ tốn thẩm vấn: “Con muốn xin điều gì?” Gioan đáp : “Con xin lòng thương xót của Thiên Chúa và của Cha.” Lúc đó một thầy dòng bước lên, tay mang bộ áo Dòng Đa Minh dây thắt lưng, và áo phép đen. Lúc này bộ áo của kẻ ăn xin được lột bỏ để rồi Gioan một tu sĩ mới đang phủ phục trước Bề trên. Nghi thức khiêm tốn này làm tâm hồn Gioan vui sướng, nó biểu hiện sự hư không trước hội nghị cộng đoàn. Cha Bề trên gõ nhẹ vào thành ghế làm hiệu, Gioan chỗi dậy, quỳ lên nghe những lời chúc mừng chàng. Sau đó là các thầy hát kinh Chúa Thánh Thần. Chàng rời chỗ và đi tới mỗi thầy để chúc hôn bình an. Chàng sung sướng quá. Từ nay, chàng sẽ không bao giờ phải lo lắng về tương lai, về nơi ở, về việc làm. Là tu sĩ có nghĩa là ý muốn của Bề trên thể hiện thánh ý Chúa.

Niềm vui còn kéo dài mãi suốt cả giờ hát Kinh sáng và kinh ban mai. Sau đó thầy chỗi dậy và cùng cộng đoàn trở về phòng riêng. Mới đi tới giữa cầu thang thì một sự đe doạ xảy ra. Một bàn tay rắn chắc nắm lấy vai thầy, thầy cố gắng bước đi nhưng không sao xê dịch được lấy một bước, thầy thì thầm : “Cái gì vậy.” Vì thầy biết lúc đó là giờ lặng ngặt, không ai được phép nói gì cả.

Không một câu trả lời, sợ hãi thầy quay đầu lại thì một giọng nói khàn đục đáng ghét rót vào tai thầy :

– “Thầy nghĩ rằng thầy được sung sướng ở đây chứ, thầy Gioan. Cứ đợi mà xem. Đợi mà xem.”

Kế tiếp là thầy cảm thấy mình bị đẩy vào phía trước. Thầy vội giữ thăng bằng nhưng trễ rồi, thầy ngã và đập đầu xuống đất.

Tội nghiệp Gioan ! Thầy bị bầm tím và run rẩy, nhưng vẫn cố gắng chỗi dậy. Đúng là tiếng nói và hành động của ma quỷ muốn đe doạ thầy ngay từ đêm đầu tại tu viện Madalena, để thầy từ bỏ ơn gọi.

Sợ hãi, vị tu sĩ trẻ tìm tràng chuỗi ở thắt lưng và kêu: “Giêsu ! Maria ! Giuse, xin bảo vệ con.”

Những lời kêu cứu này lập tức có kết quả. Tận đáy lòng, Gioan biết rằng ma quỷ đã chuồn khỏi, vì nó không thể chịu được Danh Thánh Chúa hay nước thánh. Được an ủi như thế, Gioan tiếp tục đi lên cầu thang. Ngay khi tới phòng thầy lập tức chấm nước thánh làm dấu thánh giá cách kính cẩn và khiêm tốn. Rồi theo luật Dòng, thầy cởi giầy và lên giường ngủ. Thầy tự bảo: “Mình không mong tìm một đời sống tu dễ dãi. Ma quỷ giận dữ vì mình quyết tâm trở nên thánh. Nhưng mình đâu có sợ. Lần tới nếu nó còn làm hại, mình sẽ xin Chúa giúp ngay.” 

 

Trả lời