Đức Giêsu… Vua của cuộc đời tôi !!!

 

Đức Giêsu… Vua của cuộc đời tôi !!!


Đức Giêsu… Vua của cuộc đời tôi !!!Ngày 20.01.2009 vào lúc 12g06’ trưa (giờ Washington). Một rừng người quanh Đồi Capitol ở thủ đô Washington DC nín lặng trong thời khắc lịch sử khi ông Barack Obama đặt tay lên cuốn Kinh Thánh tuyên thệ nhậm chức tổng thống thứ 44 của nước Hoa Kỳ.

Chức vụ tổng thống; lại là tổng thống Hoa Kỳ; là một chức vụ đầy quyền lực. Để chiến thắng trong cuộc chạy đua vào Nhà Trắng;  ứng cử viên phải đối diện nhiều thách thức; những thách thức từ chính người cùng đảng phái; những thách thức từ đảng đối lập và cuối cùng là những thách thức trước những thủ đoạn thường thấy trong các kỳ vận động tranh cử.

Đó là chưa nói đến vị ứng cử viên đó phải bỏ ra hàng trăm triệu dollars để đánh bóng tên tuổi của mình qua những buổi diễn thuyết.

Cũng có những trường hợp; để trở thành vua chúa; để trở thành những vị tổng thống lãnh đạo quốc gia; có người đã dùng tới sức mạnh của đảng phái, của mánh khóe, của vũ lực và của quân đội… Đôi khi họ sẵn sàng giết chết vua của mình để đoạt ngôi vương… Sẵn sàng tiêu diệt vị đương nhiệm để lập tân chính phủ . Điều này thường xảy ra thời phong kiến…Và ngày nay không phải là không còn tái diễn…

…..

Thế nhưng, có một vị Vua đã lên ngôi vương. Ngài không dùng bạo lực. Không dùng mánh khóe thủ đoạn… Không dùng gươm đao… Không dùng quân đội “đảo chánh”… Không dùng sức mạnh đảng phái để “cướp-chính-quyền” !!!

Ngài đã lên ngôi vương bằng chính “tình yêu thương”. Một thứ tình yêu dám “hy sinh mạng sống mình vì người mình yêu” (Ga 15,13). Vị Vua đó chính là Đức Giêsu Kitô.

Hãy trở về quá khứ của hai ngàn năm có lẻ. Vào thời hoàng đế Augusto trị vì. Tại thành vua David tức là Belem. Có một con trẻ đã được sinh ra và được đặt tên là Giêsu với lời tiên báo rằng : “Người  sẽ nên cao cả, và sẽ được gọi là Con Đấng Tối Cao. Đức Chúa là Thiên Chúa sẽ ban cho Người ngai vàng vua David, tổ tiên Người. Người sẽ trị vì nhà Giacob đến muôn đời, và triều đại của Người sẽ vô cùng vô tận.”(Lc 1,32-33).

Ba mươi ba năm sau; lời tiên báo đó đã thành sự thật. Nơi “Đồi Sọ”… Vâng, Đồi-Sọ… Giêsu đã đăng quang ngôi Vua.

Hãy trở về “Đồi Sọ” năm xưa và đồi Capitol hôm nay để chứng kiến hai cuộc đăng quang của hai vị “tân vương” !!!  Về mặt địa lý hai ngọn đồi không xa lắm theo đường chim bay; nhưng về thời gian và không gian thì quả là “nghìn trùng xa cách” !!! Xa cách bởi tấm lòng con người !!!

Nếu ở đồi Capitol là một đám đông ước lượng hơn hai triệu người. Họ vui mừng trước ngày trọng đại của Obama vì chính họ đã bỏ lá phiếu để chọn ra vị tổng thống cho mình…

Thì ở “Đồi-sọ” cũng một rừng người… Nhưng không còn là những tiếng “Hosana ! Hosana ! Chúc tụng vua Israel”… Thay vào đó là những tiếng la hét… chế riễu… nhạo cười : “Hắn đã cứu người khác, thì hãy cứu mình đi, nếu thật hắn là Đấng Kitô của Thiên Chúa, là người được tuyển chọn” (Lc 23,35).

Barack Obama sau lễ nhậm chức; ông ta ung dung “nhập hộ khẩu” vào số nhà 1600 đại lộ Pennsylvania; nơi tọa lạc Tòa Bạch Ốc. Đó là một biệt thự sơn màu trắng và được xây bằng sa thạch theo kiểu tân cổ điển với tất cả tiện nghi bậc nhất thế giới.

Thảm hại thay cho Tân Vương Giêsu… Là Vua nhưng không có ngai… Vương miện là một mão gai… Và thập giá chính là “Tòa Bạch Ốc” của Ngài… Kết thúc lễ đăng quang là một án tử “đóng đinh Người” vào thập giá… Lại còn mỉa mai bằng cách viết trên đầu Ngài dòng chữ “Đây là Vua…”!!!

Thật ra, cách mà con người đã tổ chức lễ đăng quang cho Ngài lại nằm trong chương trình cứu độ của Thiên Chúa. Đức Giêsu – trong những ngày ra đi loan báo Tin Mừng – Ngài đã từng nói rằng : “Như ông Mose đã giương cao con rắn trong sa mạc. Con Người cũng sẽ phải được giương cao như thế…”

Phải-được-giương-cao-như-thế !!! Đức Giêsu nói tiếp rằng : “Để ai tin vào Người thì được sống muôn đời” (Ga 3,15).

Vô tình họ đã góp phần thực thi chương trình cứu độ của Thiên Chúa. Vô tình họ đã suy tôn Đức Giê-su “Là VUA”…

Một chút tâm tình…

Thực ra; không đợi họ suy tôn Đức Giêsu. Chính “Thiên Chúa đã siêu tôn Người và tặng ban danh hiệu trổi vượt trên muôn ngàn danh hiệu” (Pl 2, 9)…

Tặng-ban-danh-hiệu-trổi-vượt-trên-muôn-ngàn-danh-hiệu !!! Vâng, có danh hiệu nào vượt trên danh hiệu “Vua muôn Vua… Vua tình yêu”!!! Và ai… ai là người xứng đáng để nhận lãnh danh hiệu đó nếu không phải là Đức Giêsu – Con Thiên Chúa !!!

Hãy nhìn và hãy so sánh !!! Đang khi có  người “bức tử” vua để tiếm đoạt ngôi vua. Giết người để làm vương…  làm tướng !!! Thì Vua Giêsu : “hạ mình, vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thập tự”(Pl 2,8). Chỉ vì để chuộc tội nhân loại.

Hãy nhìn và so sánh… Ai xứng đáng với danh hiệu “Vua tình yêu” ?! Barach Obama với khẩu hiệu ăn khách “Change, Yes, we can” (Thay đổi, vâng, chúng ta có thể !) mà nhờ đó ông đã tranh đoạt thắng lợi chiếc ghế Tổng
Thống… Vâng, hơn một năm trôi qua “nhãn hiệu Obama” và lời hứa hẹn “thay đổi”… nhưng hôm nay đã thay đổi được những gì !?

Trong khi đó, Đức Giêsu, chẳng cần tuyên ngôn, chẳng cần khẩu hiệu, Ngài đã “change” cả thế giới. Thay đổi cả một xã hội con người. Từ chỗ con người mất “quyền-công-dân” Nước Trời… Nay “những ai tin vào danh Người” thì được trả lại “quyền trở nên con Thiên Chúa” (Ga 1,12).

Một tên gian phi đã “được ở với (Vua Giêsu) trên Thiên Đàng” là bằng chứng sống động; cho thấy Đức Giêsu đã thực hiện đúng lời rao giảng của mình… “Tôi đến là để chiên được sống và được sự sống sung mãn”…

Thêm một nhân chứng sống động về sự đổi thay đó chính là tông đồ Phaolô. Ngài đã làm chứng rằng : Trước kia; khi còn “trong đạo Do Thái” – “tôi đã quá hăng say bắt bớ và những muốn tiêu diệt Hội Thánh của Chúa”…

Nhưng sau khi gặp Đức Giêsu trên con đường định mệnh – con đường Damas – thánh nhân đã “thay đổi” não trạng trên. Thay vì tiếp tục truy bắt những người theo Đức Giêsu. Ngài nhiệt thành trong việc “loan báo Tin Mừng về Con của Người cho các dân ngoại” (Pl 1,16).

Vâng, qua những gì Đức Giêsu đã nói và đã thực hiện. Thật phải đạo  khi toàn thể Giáo Hội Công Giáo hôm nay đồng thanh cất cao giọng hát : “Ôi Giêsu ! Chúa Giêsu là Vua. Chúa muôn thuở là Vua muôn vua”.(trích nhạc phẩm : Giêsu Vua – tác giả Huyền Linh).

Một phút suy tư…

“Ông Giêsu ơi ! khi ông vào nước của ông, xin nhớ đến tôi” (Lc 23,42). Nếu gọi đây là một lời cầu nguyện !!! Vâng, chắc hẳn không có lời cầu nguyện nào đẹp hơn lời cầu nguyện này…

Người gian phi; tuy chưa có một ngày là môn đệ Đức Giêsu; nhưng anh ta đã cảm nghiệm được rằng; vấn đề không phải là xin Đức Giêsu giải thoát mình khỏi thập giá… Nhưng  “trước hết hãy tìm kiếm Nước Thiên Chúa”(MT 6,33).

Thật vậy; chỉ khi được – như lời tông đồ Phaolô nói – “đưa vào vương quốc Thánh Tử chí ái, trong Thánh Tử, ta được ơn cứu chuộc, được thứ tha tội lỗi” (Cl 1,…13-14).

Hãy để cho tâm hồn mình lắng đọng và hãy tự hỏi rằng : Có thật sự chúng ta tin rằng “Nhờ máu (Đức Giêsu) đổ ra trên thập giá, Thiên Chúa đã đem lại bình an cho mọi loài dưới đất” trong đó có chúng ta !!! (Cl 1,…20).

Chỉ khi tin như thế; chúng ta mới có thể trở thành “thần dân” của Ngài. Chỉ khi là thần dân của Đức Giêsu; chúng ta mới có thể cất tiếng gọi Ngài là Vua. Vua-của-tôi !!!

Một khi chúng ta gọi Ngài là “Vua của cuộc đời tôi”…  Vâng, hãy tin rằng; trong ngày Ngài quang lâm; chúng ta “sẽ được ở với (Đức Giêsu) trên Thiên Đàng” (Lc 23,43). 

Trả lời